Diệp Hàm nhìn những thực vật này, trong lòng đưa ra một quyết định.

Cô lần lượt dùng bàn tay vàng lên những cây khác.

May mắn thay, phần lớn thực vật vẫn đang khá dễ thở, ít nhất phải hai năm nữa chúng mới có nhu cầu thay đổi chậu.

Vì cây cối quá cao, tưới bằng thang cũng không tiện, nên Diệp Hàm quyết định trộn dung dịch dinh dưỡng thực vật vào hệ thống tưới phun sương.

Ở đây còn có cơ chế quản lý tự động, phun sương mịn từ trên xuống, chăm sóc cho thực vật vô cùng tỉ mỉ, những chiếc lá héo rũ xoăn lại đã từ từ nở ra và căng tràn sức sống hơn.

Trải qua một buổi sáng bận rộn, cuối cùng Diệp Hàm cũng đã xử lý xong thực vật ở trong văn phòng.

Thật ra, ngoại trừ vấn đề môi trường sống của thực vật, những thứ khác đều đã được chuyên gia làm vườn xử lý qua, nên cũng không có vấn đề gì lớn.

Vì đây cũng là một phần của công việc, cô đã ghi lại tất cả các vấn đề và chuẩn bị trao đổi với Phó Vân Trạch.

Lúc này Diệp Hàm cực kỳ nghiêm túc.

“Đầu tiên là bức tường thực vật. Trước mắt đã được sửa sang lại, cách nửa tháng lại bảo dưỡng lại một lần là được.”

“Thứ hai, có một vấn đề là một số loại cây nhiệt đới lớn không thích hợp ở môi trường trong nhà.”

Diệp Hàm không khỏi ngẩng đầu nhìn Phó Vân Trạch, mà đúng lúc này tầm mắt của đối phương cũng nhìn về phía cô.

Ánh mắt người đàn ông vô cùng sâu thẳm, lông mi dài hơn cả con gái, khuôn mặt thanh lãnh giống như chạm ngọc, lúc nhìn qua, khiến cho người ta liên tưởng đến dòng suối róc rách sau khi ngọn núi phủ tuyết tan đi.

Trong nháy mắt Diệp Hàm không khỏi thất thần, nhưng cô cũng rất nhanh điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, tiếp tục trình bày:

“... Độ sâu của đất trong phòng không đủ, không gian tương đối nhỏ hẹp, cây cối lại quá cao, về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cây. Cá nhân tôi đề nghị: Thay thế chúng bằng những cây nhiệt đới có chiều cao khoảng 1 mét, tối đa không quá 1,5 mét, như vậy thì độ sâu của đất tầm 50cm là đủ rồi.”

Thực ra việc xây dựng Forest Oxygen Bar không cần những cây quá cao lớn, hai chậu cây cao trên 1 mét là đủ để đạt được hiệu quả của cây cao 3 mét rồi, chi phí cũng thấp hơn.

Có điều làm như vậy thì khung cảnh sẽ không đẹp giống như hiện giờ.

Nếu muốn thiết kế lại, sẽ phải tốn một số tiền lớn để thiết kế.

Chiều cao bằng hai tầng cũng có vẻ hơi dư thừa, bỏ ra giá cao để nhập cây về cũng không có tác dụng gì...

Hoàn toàn là bỏ đi rồi mua về cây mới.

Diệp Hàm cũng không biết đối phương có tiếp thu đề nghị của cô hay không.

Công ty Khoa Học Công Nghệ Tương Lai có chuyên gia làm vườn, có chuyên gia cảnh quan nhiều kinh nghiệm, về mặt này thì đương nhiên cô hoàn toàn không thể so sánh được.

Huống chi, chuyện này đúng là có hơi rắc rối.

Cũng giống như việc phá bỏ và xây lại một tòa nhà cao tầng đã được xây dựng sẵn, hầu hết mọi người đều sẽ không đồng ý.

“Được.”

Ngay lúc Diệp Hàm cảm thấy đề nghị này sẽ không được thông qua, giọng nói từ tốn của Phó Vân Trạch lại lọt vào trong tai cô:

“Tôi đồng ý với đề xuất này.”

Đồng ý... Dễ dàng như vậy sao?

Phó Vân Trạch tiếp tục nói:

Phó Vân Trạch tiếp tục nói:

“Đây là nơi mà ông nội đã mời chuyên gia thiết kế vườn nổi tiếng từ nước ngoài về xây cho tôi, thẩm mỹ của ông thường nghiêng về loại tốt nhất và đắt nhất.”

0.31481 sec| 2383.109 kb