Đối phương trông có vẻ rất bận rộn, dù sao anh cũng là tổng giám đốc, trăm công nghìn việc, không nên quấy rầy thì hơn.
Chủ yếu là trong lòng cô vẫn nhớ mấy gốc Điếu Lan lúc nãy.
Sau khi chào hỏi Phó Vân Trạch xong, Diệp Hàm lập tức quay đầu lại, tiếp tục kiểm tra tình trạng của cây.
Mấy cây Điếu Lan này phát triển rất tốt, thân cây dài nhỏ từ trên tường rủ xuống, dài hơn 30 cm, màu sắc xanh nhạt, xen lẫn trong đám cây cối rậm rạp nhưng vẫn rất bắt mắt.
Phía dưới cùng của thân cây mọc ra từng cụm lá, hình dạng giống với Phong Lan, đung đưa nhẹ nhàng trong gió, giống như “Điếu Lan nho nhỏ” vừa mới được sinh ra ở trên đỉnh, không khác gì tiên hạc giương cánh, trên thân đã mang theo khí chất thần tiên.
Diệp Hàm nhìn vào những giọt nước đọng lại trên lá của nó, đẩy những cành cây mỏng của bức tường thực vật qua một bên, đưa ngón tay chạm vào lớp đất ẩm ướt bên trong chậu.
Hôm nay đúng là vừa mới được tưới nước.
Tuy nhiên, lượng nước tưới hơi nhiều, cần phải xử lý nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của cây.
Cô ghi lại các vấn đề vào tờ giấy ghi chú, và đánh dấu trên mấy chậu Điếu Lan này, chuẩn bị xử lý từng vấn đề một.
Phó Vân Trạch: “...”
Anh khẽ mím môi, nhìn về phía Diệp Hàm mấy lần, nhưng đều không thể thu hút được sự chú ý của đối phương.
Sự chú ý của cô nàng hoàn toàn bị cây cối trên bức tường thực vật chiếm lấy, cô thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
Phó Vân Trạch thu hồi ánh mắt, lông mi dài rũ xuống, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Anh ra hiệu cho Phan Hằng gửi văn bản đã ký đến các bộ phận liên quan, cam chịu mở máy tính lên, bắt đầu xử lý email buổi chiều.
Vốn anh đã dồn hết thời gian rảnh vào buổi sáng.
Nhưng có vẻ như điều này hoàn toàn không cần thiết.
Với tư cách là người dẫn đầu nền Khoa Học Kĩ Thuật tương lai, Phó Vân Trạch nhanh chóng chuyển sang trạng thái làm việc với vẻ mặt rất tập trung.
Chẳng mấy chốc, âm thanh duy nhất còn sót lại trong văn phòng chỉ là tiếng gõ bàn phím và thỉnh thoảng có tiếng chậu hoa chuyển động.
Sau khi Diệp Hàm xử lý xong mấy chậu Điếu Lan, cô bèn dùng bàn tay vàng lên mấy chậu “Dương xỉ Boston” xanh tốt.
Dương xỉ Boston số 2: “Chật chội quá, chật chội quá! Anh zai à, anh dịch qua bên kia một chút đi, lá của em bị đè sắp nát rồi!”
Dương xỉ Boston số 1: “Ha ha, em còn mặt mũi để nói cơ à, là em đang cản trở anh đấy, mau tránh sang một bên đi——”
Dương xỉ Boston số 19: “Tối quá, mặc dù tôi thích môi trường ẩm ướt và có bóng râm nhưng bây giờ tôi không cảm nhận được một chút ánh sáng nào cả, hu hu hu.”
…
Quả nhiên đúng như cô dự đoán.
Những hàng Dương xỉ Boston này trông rất chật chội vì lá mọc quá dày, phải dời đi ít nhất hơn mười chậu để phân tán mật độ.
Diệp Hàm chuyển cả thảy bảy tám chậu Dương xỉ Boston không hấp thụ được ánh sáng, còn có những chậu có xu hướng phát triển không tốt ra ngoài.
Tổng cộng là 19 chậu được chuyển ra.
Phan Hằng thấy vậy bèn nhanh chóng chạy tới giúp đỡ.
Sau khi chuyển bớt chậu cây đi, và sắp xếp những vị trí còn lại trên bức tường thực vật, Diệp Hàm mới cảm thấy ổn áp hơn một chút.
Bởi vì bản thân loài Dương xỉ Boston cũng khá rậm rạp, cho dù số lượng có giảm đi, cũng không ảnh hưởng đến thẩm mỹ cây cảnh, mà còn mang lại môi trường sinh trưởng tốt hơn cho cây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo