Diệp Hàm nghĩ: Xây dựng một Forest Oxygen Bar nhân tạo tại một nơi không phù hợp cho thực vật phát triển là văn phòng, tính thêm các loại chi phí bảo dưỡng khác nhau, sự tốn kém này có thể ngang với xây một nhà kính triển lãm trong vườn bách thảo.

Không hổ là tập đoàn Phó thị, quá hào phóng.

Hơn nữa thiết kế cũng rất hoàn hảo.

Nhiều loại cây nhiệt đới được bố trí ở các độ cao khác nhau, nhìn qua khá xum xuê nhưng lại không hề chiếm không gian của nhau, mỗi cây có thể tạo thành một khung cảnh riêng, tổng thể cũng khá hài hoà, rất đáng để cô học hỏi.

Diệp Hàm quan sát thật kỹ những loài cây nhiệt đới này, ghi nhớ sự kết hợp và hình dạng của chúng trong đầu rồi chụp ảnh lại.

Nơi này có thể cung cấp không ít cảm hứng cho việc xây dựng nhà kính triển lãm.

Nhưng vấn đề cũng rất rõ ràng.

Diệp Hàm ngồi xổm xuống, nhìn về phía chậu cây.

Độ sâu của đất vượt quá 70 cm, sâu hơn các chậu cây thông thường, đất màu mỡ, thoáng khí tốt, nhưng rất khó để đáp ứng một số cây có rễ sâu hơn.

Hiện tại không có vấn đề gì, nhưng khi cây phát triển lớn hơn và rễ cắm sâu hơn vào đất.

Khu vực cố định như vậy sẽ chỉ cho phép chúng cuộn tròn trong một không gian nhỏ hẹp và cuối cùng sẽ chết vì không hô hấp được.

Tất nhiên, người làm vườn sẽ cố gắng tránh điều này đi.

Đầu tiên họ sẽ tỉa cành, lá và tỉa rễ của cây, cố gắng giữ cho chúng có hình dáng đẹp và ngăn không cho chúng tiếp tục phát triển.

Nếu thực sự không thể xử lý được thì chỉ cần thay thế một cây khác.

Dù sao, đối với một tập đoàn có nguồn tài chính lớn mạnh như Phó thị mà nói, cũng chỉ là chi một khoản tiền nhỏ.

Cây cảnh ở các công ty khác cũng giống như vậy, cứ nửa năm đến một năm là lại thay mới một lần.

Về phần mấy chậu cây đã chết kia, quả thật là không mấy ai để tâm.

Nhưng Diệp Hàm thì lại để tâm.

Cô sử dụng bàn tay vàng lên Hoa Thiên Điểu cao gần 3 mét.

Hoa Thiên Điểu (Hoa Chim Thiên Đường): “Mấy tháng sắp tới bắt buộc phải thay chậu khác, nếu không thì tôi thật sự sẽ lên thiên đường đó T.T. Tôi tên là Hoa Chim Thiên Đường, nhưng tôi không muốn lên thiên đường đâu, cứu mạng——”

Diệp Hàm nhìn nó, sau đó nhẹ giọng nói:

“Sẽ không để cậu lên thiên đường đâu.”

Hoa Thiên Điểu hưng phấn lắc lắc lá cây: “Thật, thật sao?”

Diệp Hàm khẽ gật đầu: “Thật mà.”

Cô sẽ cố nghĩ cách.

Lại tiến về phía trước, gần phía sau văn phòng có một cây Chuối Rẻ Quạt khổng lồ.

Những phiến lá hình quạt của nó mọc cao tới tận trần nhà, giống như một cây chuối vươn mình, chắn cả bầu trời, che khuất cả một khu vực.

Diệp Hàm sử dụng bàn tay vàng lên nó.

Chuối Rẻ Quạt: “Căn phòng này quá nhỏ, lá cây cũng không mở ra được, có thể đổi một chỗ lớn hơn được không?”

Chuối Rẻ Quạt: “Những người anh em châu Phi của tôi người nào cũng cao hơn 20 mét, vậy mà tôi chỉ cao có 5 mét. Ai nha, không còn mặt mũi để gặp ai luôn á.”

Diệp Hàm ngẩng đầu nhìn những chiếc lá to lớn của nó, những chiếc lá ở giữa đã sắp vươn tới tận trần nhà, đến lúc đó cần phải xử lý, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan.

Thực ra, môi trường trong nhà không thích hợp cho những loài cây nhiệt đới này phát triển, phương pháp tốt nhất đương nhiên là đổi một môi trường thích hợp hơn, một môi trường để chúng có thể tùy ý duỗi cành lá của mình.

0.08964 sec| 2382.281 kb