Hắn đang tu luyện trong trại, chợt cảm nhận được một cường giả đi ngang qua trại Thanh Sơn.

 

Quan trọng nhất là, thần niệm của hắn “nhìn thấy” thân thể thực sự của cường giả này.

 

“Ngươi là Yêu Vương, sao lại ở chỗ này?”

 

Dưới màn sương là một đóa hoa sen trắng tinh, ngoại trừ Yêu Vương, Vương Thăng không nghĩ ra khả năng nào khác.

 

 

Bạch Liên không nhúc nhích, nàng cũng cảm nhận sức mạnh của Vương Thăng không thua kém gì mình.

 

Nhưng để bị đánh giá là “Yêu Vương”…

 

Ta không phải Yêu Vương, mà là Bách Liên Linh Vương, ngươi không cần mang địch ý lớn như vậy!”

 

Vương Thăng đến đây là vì hắn muốn kiểm tra thực lực của mình so với các cường giả đỉnh cấp, và cũng vì hắn hoàn toàn chắc chắn rằng nhân vật này chính là Yêu Vương.

 

Yêu Vương như thế nào hắn rất rõ ràng.

 

Nếu có thể giết được, chính là một mũi tên trúng hai con nhạn, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

 

Nhưng Bạch Liên này tự nhận mình là Bạch Liên Linh Vương, còn có thể nói tiếng người. Điều này khiến hắn có chút khó hiểu.

 

Hắn biết rất rõ Yêu Vương, nhưng đây là lần đầu tiên nghe về Linh Vương.

 

Song hắn đã sớm nghĩ ra một điều.

 

“Ngươi là người của linh tộc?”

 

“Đúng vậy.”

 

Vương Thăng trút bỏ một ít sát khí nhưng vẫn cảnh giác.

 

Đương nhiên, theo những gì Bạch Liên nói, Vương Thăng cảm nhận tỉ mỉ, nhận thấy Bạch Liên này không có sự khát máu của một yêu thú.

 

Thấy Vương Thăng có vẻ không hiểu, Bạch Liên cũng không ngạc nhiên, Linh Vương, chuyện này nhân loại biết không nhiều lắm.

 

Nếu không cảm nhận được sát khí từ người này, nàng đã không nói nhiều như vậy. Thà bớt một việc còn hơn thêm một việc, nàng không muốn tranh đấu cùng cường giả đứng đầu nhân loại.

 

 

Cho nên Bạch Liên liền giải thích: “Yêu tộc ăn thịt người. Ăn càng nhiều, sức mạnh của họ sẽ càng mạnh. Khi họ đạt đến sức mạnh như chúng ta, họ có thể được gọi là Yêu Vương. Linh tộc giống như nhân loại của ngươi, bản thân trải qua tu luyện, kẻ mạnh nhất cũng như Yêu Vương, sẽ được gọi là Linh Vương. Chỉ là bởi vì Linh Vương hiếm thấy, cũng không liên hệ với nhân loại, vẫn luôn âm thầm phát triển, cho nên rất ít người nghe nói tới. Nói vậy có lẽ ngươi cũng hiểu, yêu tộc và linh tộc đều là tên do nhân loại tự đặt!”

 

Nghe được những lời này, Vương Thăng cảm thấy như được khai sáng.

 

Bản thân hắn có hai linh thú!

 

Yêu thú có thể thăng cấp, linh thú cũng có thể thăng cấp, xuất hiện cường giả đỉnh cấp cũng là chuyện bình thường. Chỉ là không ngờ hắn có thể gặp được.

 

Dựa vào khí tức mà phán đoán, đóa sen trắng này hẳn là thuộc về linh tộc. Hắn buông sát khí xuống.

 

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

 

Cảm giác được sát khí biến mất, Bạch Liên thở phào nhẹ nhõm, nói: “An táng tộc nhân!”

 

“Tộc nhân, tộc nhân của ngươi không an táng ở chỗ ngươi, tới đây làm gì? Hay là, ngươi là linh tộc nơi này?”

 

“Tộc nhân này có chút đặc thù, hẳn là ngươi đã nghe nói qua!”

 

“Ai?” Vương Thăng có chút tò mò, hắn đã từng nghe qua sao?

 

“Bạch Liên Yêu Vương!”

 

Khá lắm, Vương Thăng có chút sửng sốt.

 

Hắn không ngờ, “Bạch Liên Yêu Vương” và “Bạch Liên Linh Vương” khác nhau chỉ có một chữ, nếu không có liên hệ, nhất định là không bình thường.

 

 

“Ngươi không phải nói ngươi là linh tộc sao? Bạch Liên Yêu Vương là yêu tộc! Mà Bạch Liên Yêu Vương không phải ở Man Châu sao?”

 

Bạch Liên Yêu Vương nhất định là Yêu Vương, điểm này khẳng định không có gì sai.

 

Việc này phải nói đến quan hệ giữa linh tộc chúng ta và yêu tộc…”

 

Bạch Liên kể về mối quan hệ giữa yêu tộc và linh tộc, thậm chí cả câu chuyện về Bạch Liên Yêu Vương.

 

Vương Thăng nghe xong thở dài một hơi. Không ngờ câu chuyện của Bạch Liên Yêu Vương lại như vậy.

 

Một linh thú tốt như vậy lại biến thành yêu thú, còn là do bị con người ảnh hưởng. Không thể không nói, có chút mỉa mai.

 

Vốn là một vị cứu tinh, nhưng cuối cùng lại trở thành mối nguy cho nhân loại.

 

Cho nên Bạch Liên Yêu Vương đi theo hướng cực đoan, khống chế mọi người, tự nhiên sẽ không còn tranh đấu, phản bội.

 

Đương nhiên, theo Vương Thăng thấy, người không ra người, yêu không ra yêu, hắn nhất định sẽ không tiếp nhận người như vậy.

 

Ngoài ra, mối quan hệ giữa yêu tộc và linh tộc, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ranh giới mỏng manh giữa họ.

 

“Vậy vì sao ngươi đem Bạch Liên Yêu Vương cùng xương cốt Tông Sư tới đây?”

 

“Đây là lời tiên đoán của các trưởng lão trong tộc, cho nên ta mới tới Thục Châu. Còn về vị trí, ta tự mình nghĩ, dù sao dưới sự che chở của ngươi, ba huyện rất yên bình, rất thích hợp để an táng Tiểu Cửu. “

 

Bạch Liên không che giấu bất cứ điều gì.

 

 

“Mai táng ở chỗ cao nhất, nhìn rõ ba huyện, để ta đi cùng ngươi!” - Vương Thăng có tâm tư của mình.

 

“?” Bạch Liên có chút kỳ quái.

 

Chuyện nàng mai táng tộc nhân có liên quan gì với người này?

 

Nhưng nàng cũng không cự tuyệt, được Đại Tông Sư dẫn đi cũng không phải chuyện xấu.

 

Hai người không bao lâu liền đi tới đỉnh núi cao nhất, từ chỗ này có thể mơ hồ nhìn thấy huyện Lộc Thủy.

 

Cuối cùng Bạch Liên đã chôn cất Tiểu Cửu và Tông Sư cùng nhau.

 

Nhưng vào lúc mai táng, đóa sen đen ban đầu bỗng dưng thay đổi và phát ra ánh sáng.

 

Cả Bạch Liên và Vương Thăng đều trở nên cảnh giác.

 

 

0.12089 sec| 2434.508 kb