Đoạn Giai nhìn bình luận phòng phát sóng trực tiếp, lập tức bổ sung: “Tất cả mọi người đều muốn mua, chủ quán! Cô mở một cửa hàng trực tuyến đi!”
Trình Nguyên Hoa không nghĩ đến việc ôm thêm phiền toái, đang định từ chối thì trong đầu chợt vang lên một giọng nói.
[Tinh! Chúc mừng kí chủ đạt được thành tích “Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác" (1) , thưởng cho 'Công thức Cá viên súp', mong ký chủ hãy không ngừng cố gắng!]
(1) Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác: Trích từ bài thơ Tiểu Trì (Ao nhỏ) của nhà thơ Dương Vạn Lý. Dòng thơ này vốn viết về cảnh sắc mùa xuân, nay được dùng để miêu tả lòng yêu thích cái mới của con người.
[Ting! Nhiệm vụ sơ cấp 3: Mở cửa hàng trực tuyến, phần thưởng 'Công thức Gà hầm nấm', thời gian làm nhiệm vụ 7 ngày, nhiệm vụ thất bại, điện giật.]
Trình Nguyên Hoa: “...”
Cô lập tức nuốt xuống những gì vừa muốn nói, khi mở miệng lần nữa thì thành: “Ồ, điều hạnh phúc nhất của người đầu bếp chính là có người muốn ăn món mình làm, nếu mọi người đã rất muốn ăn, vậy tôi liền mở một cửa hàng trực tuyến!”
Đoạn Giai cùng mọi người lập tức kinh hô: “Woah! Thật tuyệt!!”
Trình Nguyên Hoa nói thêm: “Nhưng cửa hàng trực tuyến hiện tại chỉ bán trứng luộc nước trà, còn trắc tương miến cùng những món khác có hay không thì sau này hãy nói đi.”
“Hả? Vậy thì tôi không thể ăn trắc tương miến cùng những món khác...” Giọng của Tôn Vũ Hâm vô cùng thất vọng.
Lưu Toàn Phúc vừa uống nước vừa nói: “Cũng không tệ rồi, quán ăn chúng tôi chỉ có một đầu bếp, sau này việc buôn bán chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn, các người muốn đầu bếp của chúng tôi kiệt sức sao!”
Trịnh Lan Kỳ thở dài nói: “Có trứng luộc nước trà cũng rất tốt rồi, còn hơn không mua được cái gì.”
Đoạn Giai nghĩ như vậy, liền gật đầu.
Đương nhiên, hiện tại bọn họ nhất định không thể nghĩ được rằng, cho dù Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mở cửa hàng trực tuyến, mỗi ngày đều có trứng luộc nước trà được bán ra, nhưng bọn họ... vẫn không thể mua được.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vô cùng vui vẻ.
Tôn Vũ Hâm ợ lên một cái, nhớ tới cái gì đó, liền hỏi Lưu Toàn Phúc: “Chủ blog, theo kế hoạch ban đầu, vé máy bay của chúng tôi là chiều mai, vậy đêm nay, sáng mai và trưa mai có thể ăn cơm ở đây được không?”
“Được.” Lưu Toàn Phúc không từ chối, chỉ cười. “Nhưng tôi đã nói trước rồi, chỉ mời các người ăn một bữa thôi, nếu muốn ăn tiếp các người phải tự bỏ tiền túi ra!”
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi dùng bữa tại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, tiểu mập mạp sẽ đưa họ về thành phố và thanh toán tiền ăn ở.
Tiếp theo, đi ăn thử một số món ngon địa phương, ngày hôm sau lại đi vòng quanh các danh lam thắng cảnh ở thành phố Bạch Dương rồi sau đó bay trở về.
Nhưng bây giờ...
Ba người họ không muốn vào thành phố nữa, họ chỉ muốn ăn ở đây Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mọi lúc thôi!
Tại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký một bữa ăn có giá từ bốn đến năm trăm, trung bình hơn một trăm một người, có thể chấp nhận được, vì vậy ba người họ đồng loạt gật đầu.
Lưu Toàn Phúc lại hỏi Trình Nguyên Hoa: “Sư phụ, có chỗ nào để thu xếp cho bọn họ ở lại không?”
“Chờ chút.” Trình Nguyên Hoa nói xong liền lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Bên kia rất nhanh đã tiếp máy.
Trình Nguyên Hoa hỏi: “Chú Đại Phát, chú có thể thu xếp được hai phòng ở không? Tối nay cháu có ba vị khách ở đây. Giá cả chú định là được.”
Không biết đầu bên kia đã nói gì, Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ đưa bọn họ tới đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Nguyên Hoa nhìn mấy người: “Có nhà một người trong thôn có thể làm nhà trọ, phòng ốc sạch sẽ, đã muộn rồi nên không thể mua ga trải giường mới nhưng họ sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Một phòng là năm mươi tệ, ạm thời ở tạm vậy đi, nhưng họ không có bàn chải đánh răng và khăn tắm.”
50 tệ mỗi phòng, xét về chi phí ăn ở thì khá rẻ!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo