[Tôi có nhìn nhầm không? Thịt heo xé hương cá, 99 tệ.]
[Mẹ ơi, các người sắp bị làm thịt rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi!]
[Lầu trên nói bừa, bọn họ không phải trả tiền!]
……
Cả ba cũng rất ngạc nhiên về giá cả.
Nhưng Đoạn Giai vẫn có thể chấp nhận được, nếu đồ ăn ở đây thực sự ngon, giá cả cũng có thể hiểu được, cô ta cũng đã từng ăn những đồ còn mắc hơn.
Lưu Toàn Phúc hô lên: “Sư phụ! Tôi đã đón người về rồi, đến lúc chị thể hiện tay nghề của mình rồi đấy, làm tất cả món ăn mỗi thứ một đĩa đi!”
Đoạn Giai dường như nghĩ tới điều gì đó: “Trong quán ăn của các người chỉ có mấy món ăn treo bên ngoài thôi sao?”
Đây là vì muốn mời bọn họ, cho nên mới treo vài cái đơn giản?
Lưu Toàn Phúc không chút nào cảm thấy áy náy, trực tiếp đáp: “Ừ.”
Khu vực bình luận sôi nổi trở lại.
[Hahahahaha! Ba món thì mở quán ăn kiểu gì!]
[Chắc chắn là giả, hẳn là lừa ngươi.]
[Tôi cũng không tin được, đầu bếp sao lại có thể chỉ phục vụ ba món ăn chứ!]
[Lầu trên đã nói ra chân tướng a hahaha!]
[Chủ blog, ta dám cam đoan, nếu thật sự chỉ có ba món, các ngươi ăn xong khẳng định phải thất vọng.]
Rõ ràng, cả ba người họ đều có suy nghĩ giống như cư dân mạng.
Tôn Vũ Hâm nói: “Một quán ăn mỹ thực lớn như vậy sao chỉ có thể chỉ có ba món ăn? Làm sao có thể kinh doanh được vậy!”
Lưu Toàn Phúc nhìn lại, ánh mắt có chút kỳ quái.
Như nghĩ ra điều gì, cậu cười đầy ẩn ý: “Tôi biết các ngừơi lo lắng cái gì, đừng lo lắng, trong quán ăn của chúng ta tuy chỉ có ba món thôi nhưng cũng đủ khiến các người sống không uổng kiếp này rồi!”
Tôn Vũ Hâm ánh mắt hồ nghi.
Lưu Toàn Phúc lại nói thêm: “Khi ta mới đến đây, chỉ có trắc tương miến và trứng luộc nước trà, cũng không có hai món mặn và canh như vậy. Hôm đó ăn xong trắc tương miến, sư phụ mới lần đầu mang ra món thịt heo xé hương cá, tất cả các bạn theo dõi tôi trên Weibo đều biết lý do tại sao tôi ở đây, đó là vì món trắc tương miến.”
“Vậy món ngon nhất ở quán ăn này là trắc tương miến sao?” Trịnh Lan Kỳ không khỏi hỏi.
Lưu Toàn Phúc lắc đầu: “Không phải, mọi thứ trong quán ăn này đều là một kiệt tác, không có món nào ngon nhất, bởi vì chúng đều rất hoàn mỹ.”
Lại dừng lại chút, rồi nói: “Tôi đến vì trắc tương miến, vì thịt heo xé hương cá mà ở lại, yêu thích canh cá, vì đầu cá kho tiêu mà không muốn rời đi.”
Nói xong kéo ghế ra, để Đoạn Giai và Trịnh Lan Kỳ ngồi xuống trước, sau đó ngồi đối diện với Tôn Vũ Hâm.
Từ Tú Uyển mang lên bốn quả trứng luộc nước trà.
Lưu Toàn Phúc mắt sáng lên: "Cháu cũng có phần sao!”
Từ Tú Uyển quay đầu lại, cười đắc ý: “Đương nhiên, Nguyên Hoa nói người là do cậu mời, vậy thì để cậu cùng ăn chung.”
Sau đó, Từ Tú Uyển lại vào bếp tiếp tục giúp đỡ.
Lưu Toàn Phúc muốn chiêu đãi người khác nên trong bếp chỉ có một mình Nguyên Hoa, bà cụ muốn đi hỗ trợ.
“Đừng coi thường quả trứng luộc nước trà này, đây chắc chắn là quả trứng luộc nước trà ngon nhất mà mấy người từng được ăn đấy.” Lưu Toàn Phúc vừa nói vừa bóc nó ra một cách lưu loát.
Tôn Vũ Hâm cũng không nói gì, lấy một cái bóc ra.
Trịnh Lan Kỳ có chút do dự, dù sao cũng là người khác làm chủ nên lấy một cái bóc ra.
Đoạn Giai: “... Tôi không ăn trứng luộc nước trà.”
Cô ta từ nhỏ đã không thích trứng luộc nước trà rồi.
“Nếm thử chút đi.” Lưu Toàn Phúc đẩy đĩa thức ăn tới nheo mắt cười.
Đoạn Giai tiếp tục do dự, một lúc sau, cô ta mới đặt điện thoại sang một bên rồi lấy khăn giấy ướt bên cạnh lau tay.
Bình luận lại tiếp tục náo nhiệt trở lại.
[Hahaha! Không phải chỉ mời các người ăn trứng luộc nước trà đó chứ!]
[Hẳn là không đến mức đó, ít nhất cũng phải ăn ba món, vé máy bay đắt tiền như vậy, ăn ở đều trả hết. Còn thiếu một bữa ăn sao???]
[... Có vẻ có lý.]
[Chủ blog, mau nói mùi vị như thế nào a!]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo