Đoạn Giai cẩn thận bóc quả trứng luộc nước trà, vừa bóc xong một mùi thơm nồng đậm đã tỏa ra.

Cô ta hít mũi, không nhịn được nói: “Mùi rất thơm.”

Sau khi nói xong, cô phát hiện có một ánh mắt rực lửa đang nhìn mình, Đoạn Giai ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tôn Vũ Hâm.

Cô có chút mờ mịt.

Trước mặt Tôn Vũ Hâm chỉ còn lại vỏ trứng, thứ mà anh ta nhìn cũng không phải là Đoạn Giai, mà là trứng luộc nước trà trong tay Đoạn Giai!

Thấy cô ngẩng đầu, anh ta lập tức cười nói: “Ừm... cô không thích trứng luộc nước trà, hay là cho tôi đi.”

Đoạn Giai: “...”

Cô có điểm hoài nghi.

Nhưng trứng luộc nước trà thật sự rất thơm, bóc vỏ xong Đoạn Giai không khỏi nhanh chóng cắn một miếng.

Rồi sau đó chính là miếng thứ hai, miếng thứ ba... rất nhanh đã ăn xong rồi.

Ăn xong cô còn liếm ngón tay nói: “Thơm quá! Thật sự có trứng luộc nước trà ngon như vậy sao?!”

Bên cạnh, Trịnh Lan Kỳ yếu ớt nói: “Có lẽ... chỉ có quán ăn này mới ngon như vậy.”

Tôn Vũ Hâm nhìn về phía Lưu Toàn Phúc: “Chủ blog, không phải cậu mời chúng tôi đi ăn tối sao? Vậy thì ăn thêm vài quả trứng luộc nước trà đi, thật sự rất ngon!”

Lưu Toàn Phúc bình tĩnh cự tuyệt anh ta: “Không sai, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nên tôi không thể chỉ cho các người ăn trứng luộc nước trà liền no rồi!”

Đoạn Giai nhịn không được muốn ăn một cái khác, nhìn về phía phát sóng trực tiếp nói: “Thực sự rất ngon a!”

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức náo nhiệt.

[Có vẻ, đúng là thực sự ngon!]

[Chẳng lẽ chúng ta là ếch ngồi đáy giếng sao?]

[Cắt, trứng luộc nước trà thì có gì ngon chứ!]

……

Đoạn Giai đang định giải thích cái gì đó lúc này Từ Tú Uyển bưng mâm có bốn bát trắc tương miến mang ra.

Bát rất đẹp, trắc tương miến bên trong cũng rất đẹp.

“Chúng ta... ăn trắc tương miến sao? Ăn một tô này xong chúng ta còn có thể ăn thêm được nữa sao?” Đoạn Giai nhíu mày.

“Cứ ăn trắc tương miến trước đi, món này được làm ngon lắm.” Lưu Toàn Phúc vẻ mặt nghiêm túc xoa xoa tay, nóng lòng muốn ăn trắc tương miến.

Tôn Vũ Hâm cũng theo sau ăn, sau món trứng luộc nước trà kia Trịnh Lan Kỳ cũng rất mong đợi trắc tương miến này sẽ có vị như thế nào, nên rất nhanh đã trộn nó lên.

Đoạn Giai vẫn còn đang rối rắm. “Kỳ thật tôi đang giảm cân, tôi không ăn trắc tương miến đâu, lát nữa tôi sẽ ăn thử một chút, tôi không nghĩ mình có thể ăn được một bát lớn như vậy, ăn xong làm sao có thể ăn được các món khác nữa chứ?”

Phòng phát sóng trực tiếp bình luận liền xoát xoát tăng nhanh từng cái một.

[Hahahaha! Một bát trắc tương miến lớn như vậy, ăn xong chắc chắn là no luôn rồi!]

[Đúng vậy, chủ bô có ý gì? Làm sao lại cho mọi người ăn một tô trắc tương miến lớn như vậy trước tiên chứ.]

[Chẳng lẽ các món ăn sau của quán khó ăn đến mức phải để cho bọn họ no căng bụng với món trắc tương miến sao?]

[Vì sao tôi cảm thấy phát sóng trực tiếp cũng bị mất mặt thế này?]

……

Lưu Toàn Phúc cầm lấy bát trắc tương miến đã chuẩn bị tốt trước mặt Đoạn Giai, rồi trộn lên cho cô.

Vừa trộn, vừa nói: “Cô nếm thử trước, nếm thử đi rồi nói sau, đối với mỹ thực, trước tiên phải nếm thử rồi mới biết mình có muốn ăn hay không, nếu chưa có nếm thử thì cô không thể nhận xét món này được.”

Đoạn Giai do dự gật đầu, thấy đối phương đã chuẩn bị xong xuôi. “Được rồi, cám ơn.”

Nói xong liền cúi đầu, dùng đũa ăn một hơi.

Sau đó.

Người hâm mộ đã được chứng kiến thứ gọi là tát vào mặt!

Hồi nãy mới nói mấy câu cái gì mà “giảm cân”, “không ăn” và “không thể ăn nữa”, vậy mà hiện tại đã không còn chút hình tượng nào, một đũa lại đến một đũa nữa, ba người còn lại kia cũng vậy.

Cả bàn ăn, chỉ còn có thanh âm ăn "sột soạt" còn lại vô cùng im lặng.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lại liên tục thay đổi.

[...]

[???]

[... … …]

[???]

[Này? Nói gì đó đi?!]

……

Những người xem phát sóng trực tiếp không thể không nuốt nước bọt, thầm nghĩ món trắc tương miến này...

Có thể thực sự ăn rất ngon.

0.34847 sec| 2384.305 kb