Nhưng đối với nhiều người, nó đã rất đắt rồi.
Vấn đề là họ vẫn muốn mua nó!
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng đổi loại cơm khác, giờ ăn cơm cùng với đầu cá kho tiêu này, ăn hai ba bát cũng không sao!
Tất cả mọi người đều rất thích ăn, cũng vì đầu cá phải được tẩm ướp từ trước, nên ngày đầu dù có làm nhiều đầu cá thì ngày hôm sau cũng có để bán tiếp được.
Một phần ăn là một cái đầu cá cắt đôi, tuy không nhiều nhưng cũng không thể cản được nhiều người đến mua!
Thành ra thường chỉ có thể ăn vào buổi trưa, buổi tối không còn đầu cá kho tiêu.
“Sư phụ! Tôi chuẩn bị rút thăm trúng thưởng!” Lưu Toàn Phúc hét lên.
Trình Nguyên Hoa còn đang ướp đầu cá thản nhiên gật đầu.
Sau đó, Lưu Toàn Phúc bắt đầu bốc thăm.
Lượt chuyển tiếp Weibo của cậu đã lên đến hơn năm nghìn, điều này cho thấy rằng dù giải thưởng là gì thì mọi người vẫn muốn giành được.
Ba người trúng rất nhanh đã được chọn, Lưu Toàn Phúc liên hệ từng người một.
Bởi vì trong lúc quay thưởng, ba người bọn họ tương đối tích cực trên Weibo nên ngay sau khi tin tức được gửi đến, ba người lập tức “nhận giải”.
Có hai người miền nam và một người miền bắc, hai người ở miền nam không cùng thành phố.
Lưu Toàn Phúc kéo bọn họ vào một nhóm, sau khi ấn định vào thứ bảy và chủ nhật, liền đặt mua vé máy bay.
Lúc sau, tại một thành phố nào đó ở phía nam.
“Cuối cùng tôi cũng trúng giải trên Weibo, một bữa ăn ở tỉnh khác!” Một người phụ nữ ở trong văn phòng nói.
Có người hỏi cô: “Ăn cơm sao? Tự trả tiền xe sao?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không phải, blogger này là một blogger sành ăn, cậu ta đã ăn đồ ăn của một quán ăn ở tỉnh L, sau khi ăn thì thấy kinh ngạc nên liền bỏ tất cả ở lại học việc, nhưng mọi người đều không tin, vì vậy cậy ta đã mời ba người trực tiếp đến ăn thử. Bao ăn, bao ở, bao lộ phí!”
“Ôi! Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ? Trong tỉnh L có rất nhiều danh lam thắng cảnh, cứ coi như có người mời cô đi du lịch đi!”
Người phụ nữ vẫn còn đang lưỡng lự: “Lỡ may có chuyện gì xảy ra...”
“Không phải có ba người sao? Ba người các ngươi hội họp ở sân bay đấy.”
Người phụ nữ nghĩ đến đây, lập tức gật đầu, chuẩn bị đến tỉnh L vào thứ bảy.
Thứ bảy.
Ba người trúng thưởng đã gặp nhau ở sân bay.
Hai người phụ nữ và một người đàn ông, đều là những người trẻ tuổi.
Người phụ nữ thở phào khi thấy có một cô gái trẻ đẹp khác, giới thiệu cho nhau xong liền đi theo cô gái trẻ đẹp.
Cô ta gái tên là Trịnh Lan Kỳ, còn cô gái trẻ đẹp đội mũ tên là Đoạn Giai, người đàn ông thì tên là Tôn Vũ Hâm.
Sau khi ba người ra khỏi sân bay, Tôn Vũ Hâm đã liên lạc với người viết bài bốc thăm trúng thưởng, nhưng Đoạn Giai đã lấy điện thoại di động ra và bắt đầu phát sóng trực tiếp.
“Xin chào, chúng tôi đã tới nơi, hiện tại chúng tôi đang liên lạc với blogger, anh ấy nói rằng anh ấy đang ở bên ngoài sân bay!” Đoạn Giai cười nói.
Trịnh Lan Kỳ có chút kinh ngạc: “Cô phát trực tiếp sao?”
Đoạn Giai gật đầu và cười nói: “Họ đều là fan của tôi và những người theo dõi khác của blogger, mọi người đều tò mò về cái gọi là 'không uổng kiếp này' cùng với quán ăn có thể giữ chân blogger kia có hình dạng như thế nào, chúng ta có thể phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình và chia sẻ nó với họ, đồng thời sự an toàn của chúng ta cũng nhờ vậy mà được đảm bảo.”
Trịnh Lan Kỳ gật đầu bừng tỉnh đại ngộ.
Đoạn Giai đọc những lời bình luận của khán giả cho hai người họ nghe.
[Hahaha, đúng là những người táo bạo, nhưng mà đi ba người nên cũng không quá đáng sợ, hơn nữa còn đang phát sóng trực tiếp.]
“Được, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ ngay lập tức gọi cho các bạn, đừng lo lắng.”
[Nghe nói quán ăn đấy nằm ở vùng tiếp giáp giữa thành thị và nông thôn, có lẽ là rất xa.]
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo