Từ Tú Uyển còn chưa lên tiếng, ông ngoại Dương đã dùng đũa ăn cơm sau đó thở phì phò nói: “Ngon quá, Nguyên Hoa, con làm thêm một ít nữa đi!”

Trình Nguyên Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ, may mà bọn họ đã ăn trưa xong, lúc này ăn cay cũng không sợ đau dạ dày.

Lưu Toàn Phúc ngồi đối diện vốn đã trực tiếp cầm đầu cá lên gặm, hai mắt bị cay nóng rực đến phát khóc, nhưng vẫn vừa “rít gào” vừa liếm đầu cá.

Bọn họ bên này có ba cái, nhưng bàn bên cạnh chỉ có một cái nên chẳng mấy chốc thịt bên trên cũng đã hết sạch.

Trợ lý Cao nhìn Diệp Dư Chiêu, Diệp Dư Chiêu cũng nhìn trợ lý Cao.

Nghĩ một lúc, trợ lý Cao nói với đại Boss của mình. “Ông chủ, có muốn ăn phần còn lại không?”

Diệp Dư Chiêu: “...” Chỉ còn lại xương, còn ăn cái gì nữa?

Anh đặt đũa xuống, uống nước trong cốc cho đỡ cay.

Trợ lý Cao hiểu ra, lập tức mỉm cười cầm đầu cá lên, liếm láp, một chút xương cốt cũng không buông tha!

Diệp Dư Chiêu: “...”

Mọi người rất nhanh đã ăn xong, xương cá gần như đều sạch sẽ, sau đó ai cũng ôm một chén nước uống lấy uống để.

Lưu Toàn Phúc lúc này mới có thời gian để nói chuyện, cậu hỏi: “Sư phụ! Sư phụ thật tuyệt vời! Thực sự ăn rất ngon! Lần trước tôi đến tỉnh Hồ Nam, cũng đi tìm đầu cá kho tiêu được cho là ngon nhất ở đó ăn, trước đây tôi nghĩ nó rất ngon rồi nhưng không ngờ chị làm lại còn ngon hơn rất nhiều nữa!”

Hít vào một hơi, lại nói tiếp: “Hơn nữa, loại cay này không giống với cay bình thường, loại cay này thực sự là vừa thơm vừa cay. Rất không bình thường! Cây ớt ngày hôm qua chế biến để làm đầu cá kho tiêu hôm nay sao?”

Trình Nguyên Hoa gật đầu.

“Cá mềm, mịn, tan trong miệng nhưng khi đặt đũa lên đầu cá thì không thấy rời rạc, đầu cá được xử lý tốt, vị đậm đà thấm vào trong xương cá lại có hương thơm mạnh mẽ, kích thích. Hương vị thật sự là hoàn mỹ! Tôi tin rằng, dù là những người không ăn cay đi nữa chỉ cần cắn thử một miếng cũng khó có thể cưỡng lại!" Lưu Toàn Phúc hồi tưởng lại, vẫn còn muốn ăn thêm!

Vào lúc này, cậu lần nữa thực sự cảm thấy rằng việc ở lại đây chính là quyết định sáng suốt nhất!

Diệp Dư Chiêu gật đầu nhận xét: “Tôi chưa ăn cay bao giờ, cũng không thích vị cay khó chịu, nhưng hôm nay món này đúng là khiến tôi không thể cưỡng lại được. Dù cay, dù kích thích vị giác nhưng tôi cũng không khó chịu, không nhịn được cứ tiếp tục ăn, cô nấu thực sự rất ngon.”

Nghe được bọn họ khen ngợi Trình Nguyên Hoa bật cười, lúm đồng tiền lún sâu, đôi mắt cũng cong cong lại như trăng lưỡi liềm.

Diệp Dư Chiêu sửng sốt.

Trình Nguyên Hoa trả lời: “Nguyên liệu và cách chế biến đều đã chuẩn bị xong rồi, công thức để làm món đầu cá kho tiêu này xem như đã thành công.”

Cô tự nhận thức được bản thân, sau khi nghiên cứu vài ngày, cuối cùng đã hoàn toàn làm được đúng bản chất của công thức.

Dương Lâm cười híp mắt: “Nguyên Hoa rất lợi hại!”

Từ Tú Uyển rất tán thành điều này, gật gật đầu: “Đúng vậy, Nguyên Hoa của chúng ta là lợi hại nhất!”

Trình Nguyên Hoa nói tiếp: “Đầu cá kho tiêu là món ăn của ẩm thực Hồ Nam, nhiều dầu, màu đậm, cay cay ăn với cơm, chính công thức đã đem những đặc trưng này phát huy đến cực hạn, mọi người đừng khen tôi nữa, tôi rất ngượng ngùng nha.”

Nói xong, cô nhìn bà ngoại, đứng dậy dọn dẹp bát đĩa.

Lưu Toàn Phúc nhanh chóng đứng dậy nhanh tay. “Sư phụ, để tôi làm!”

Trình Nguyên Hoa: “...”

Chỉ sau vài ngày, món đầu cá kho tiêu chính thức trở thành một trong những món yêu thích của khách quen Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Họ đối với đầu cá kho tiêu như đối với Tiệm Mỹ Thực Trình Ký vậy, lúc đầu thấy đắt quá nhưng vẫn muốn thử, sau đó tuy đắt nhưng vẫn không kiềm lại muốn ăn tiếp a.

Thực ra giá đầu cá sặc và canh cá đắt hơn một chút so với thịt heo xé hương cá, nhưng vì chúng được làm từ phần nguyên liệu thừa khi làm thịt heo xé phay nên giá cả cũng được khống chế.

0.61565 sec| 2385.32 kb