Dù sao thì... Tất cả không thể đều bị mua chuộc được?

Cho đến khi ăn hết một bát trắc tương miến, bát của Đoạn Giai đã cạn sạch, cô ta mới lộ ra vẻ hài lòng: “Thật sự ăn rất ngon!”

Lưu Toàn Phúc hài lòng nở nụ cười. “Đúng vậy, tôi lừa các người làm gì? Trên đời này thật sự có đồ ăn ngon như vậy!”

Cả ba cùng gật đầu.

Sau đó, Lưu Toàn Phúc xếp bốn cái bát lại với nhau rồi đem chúng trở lại nhà bếp, kế đó bưng ra một cái khay.

Bên trên là bốn bát cơm, một phần thịt heo xé hương cá, một phần đầu cá kho tiêu cùng một bát canh cá.

Đoạn Giai sửng sốt: “Tôi ăn no rồi không thể ăn được nữa!”

Lưu Toàn Phúc: “... Vừa rồi cô cũng nói như vậy.”

Đoạn Giai: “...” Bình thường cô ta thật sự ăn rất ít nha!

Nói xong liền mặc kệ phản ứng của bọn họ, bắt đầu dùng đũa như bay ăn cơm, bên cạnh là một thanh niên mới lớn như Tôn Vũ Hâm cũng ăn rất ngon, cầm lấy đũa gắp không thôi.

Bọn họ rõ ràng đã ăn một bát trắc tương miến vậy mà hiện tại vẫn còn ăn rất hăng say, Đoạn Giai và Trịnh Lan Kỳ hai mặt nhìn nhau, cũng không nhịn được cầm đũa lên nếm thử.

Sau đó.

Những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ bé xinh đẹp vừa ăn một tô mì lớn xong, lại đang tiếp tục hăng say ăn như gió cuốn.

Lần này, thay vì im lặng ăn, tất cả họ đều nói chuyện trong khi ăn.

“Ngon!”

“Ôi, tôi thích món thịt heo xé hương cá này! Thật mềm quá!”

“Đầu cá kho tiêu này quá cay! Nhưng mà ăn cũng quá ngon rồi!”

“Tôi chưa bao giờ ăn qua một món ăn ngon như vậy!”

“Mẹ kiếp! Canh cá này tươi quá!”

“Ăn ngon thật! Chừa lại cho tôi một ít!”

“Cái đầu cá này để tôi!”

……

Trong phòng phát sóng trực tiếp có chút trầm mặc, rồi sau đó liên tục nhảy lên.

[Mẹ ơi! Tôi cũng muốn ăn a!]

[Tôi trước đây khi xem trực tiếp đều thấy vị blogger kia rất ít ăn cơm tối, có ăn cũng chỉ ăn một chút, vậy mà vừa rồi ăn một quả trứng luộc nước trà, một bát trắc tương miến rồi hiện tại lại sắp ăn xong một bát cơm!]

[Tôi đi đây! Mấy người kia ăn đến không còn hình tượng nữa.]

[Mẹ kiếp nhìn biểu hiện của họ có thể tưởng tượng nó hoàn toàn đều là mỹ vị!]

[Tôi còn đang nghĩ rằng mình đang xem một buổi mukbang đấy?]

[Ahhh, nước miếng đều chảy ra! Chủ blog bị vả mặt rồi, tôi cũng bị vả mặt a!]

[Tôi cũng muốn ăn!!!]

Chẳng bao lâu, hai cái đĩa đã cạn sạch, chút súp cuối cùng cũng bị Tôn Vũ Hâm đổ vào bát uống cạn.

Cả bốn người hài lòng ngồi phịch xuống ghế, Đoạn Giai từ trước đến nay đều để ý đến hình tượng của mình, nhưng bây giờ lại ăn không thể kiềm chế được, cô ta nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, mãn nguyện nói: “Cuối cùng thì tôi cũng biết thế nào là sống không uổng kiếp này rồi!”

Lưu Toàn Phúc híp mắt cười: “Tôi nói nhiều như vậy cô vẫn là không tin tôi, còn cười nhạo tôi thu tiền quảng cáo, nếu lấy tiền làm sao có khả năng bán mình nơi này để học việc!”

Trịnh Lan Kỳ gật đầu, cô ta đã được ăn vô cùng thỏa mãn, cũng phải cho người ta một chút mặt mũi. “Đúng vậy, chúng tôi thừa nhận, đồ ăn trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thực sự rất ngon! Thật là ‘sống không uổng kiếp này ’!”

Tôn Vũ Hâm nghĩ đến một điểm mấu chốt: “Chủ blog, có phải chủ tiệm tùy thời luôn cho ra những món ăn mới không?”

Lưu Toàn Phúc gật đầu: “Phải! Chúng ta chỉ có thể trông đợi!”

Lúc này Trình Nguyên Hoa bước ra, Lưu Toàn Phúc vừa quay đầu lại, hai mắt sáng lên: “Sư phụ, bọn họ rất tò mò khi nào sẽ có món mới, chị sẽ làm món mới gì a!”

Trình Nguyên Hoa nhìn qua, thấy điện thoại không hướng về phía mình, liền nói: “Gấp cái gì? Tôi sẽ nói sau.”

Ba người Đoạn Giai nhìn thấy cô gái trẻ tuổi như vậy lại chính là chủ quán, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, há hốc mồm, nhưng nghĩ đến lời dặn dò lúc trước của Lưu Toàn Phúc, bọn họ cũng không nói tới tình huống của chủ quán.

Chủ quán còn trẻ quá!!

Trẻ tuổi thế đã có tay nghề lợi hại như vậy!

0.04097 sec| 2384.578 kb