Hơn nữa, bà ta nhận thấy trong canh này không có nguyên liệu có hại.

Vì để chắc chắn hơn, bà ta còn lấy một phần đi làm kiểm tra, rồi lại đi khám sức khỏe tổng quát một lần. Kết quả sau cùng là…

Cũng không có vấn đề gì cả.

Vì thế, bà Tôn không ngừng nói chuyện thăm hỏi với Trình Nguyên Hoa.

Trình Nguyên Hoa nghe thế thì cười, nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Giọng nói của bà Tôn vẫn rất ngượng ngùng: “Vậy, Nguyên Hoa này, các cô còn bán canh Dưỡng nhan trắng da kia không? Tôi muốn đặt phần cho một người, mỗi ba ngày cô gửi đến là được. Phí giao hàng tôi sẽ tự chi trả!”

Giọng nói của bà ta có chút khẩn cầu.

Trình Nguyên Hoa có ý suy tư một lát, rồi mới nói: “Bà Tôn chắc chắn muốn mua sao?”

“Muốn, muốn!” Bà Tôn lại nói: “Cô đừng gọi tôi là bà Tôn, nếu dựa theo tuổi cô nên gọi tôi là dì Tôn. Nhưng bây giờ, chúng ta đều là giám khảo Hiệp hội Mỹ thực, tôi cũng làm bộ một chút, cô cứ gọi tôi là chị Tôn đi!”

Trình Nguyên Hoa biết nghe lời phải, nói: “Chị Tôn.”

Sau đó, cô hít một hơi, ngữ điệu có chút khó xử: “Chị Tôn, nếu canh Dưỡng nhan trắng da được bán ra thì giá sẽ có hơi cao. Một phần có ba chén, dùng trong ba ngày, tổng giá là 9999. Tôi thấy hay là…”

“Mua, mua, mua! Nguyên Hoa, cô phải nhớ rõ gửi qua cho tôi đấy!” Bà Tôn tựa như không quan tâm đến tiền bạc, lập tức thúc giục Trình Nguyên Hoa gửi qua đúng giờ cho bà ta.

Bà ta vốn là đầu bếp cao cấp, giá trị con người không hề thấp, bà ta cũng không quan tâm nhiều đến số tiền ấy.

“Vâng. Vậy khi nào chị Tôn không dùng nữa thì nói với tôi. Tiền cứ trả theo từng đơn là được.” Trình Nguyên Hoa cười xán lạn.

Bà Tôn ở phía đầu điện thoại kia cũng liên tục cảm ơn.

Sau khi cúp máy, trong lòng Trình Nguyên Hoa quá sức hài lòng.

Làn da của chính cô tốt, chỉ có xem là một phần thử nghiệm. Cho nên cô tranh thủ trước khi các đầu bếp rời đi, tặng mỗi người một phần, tăng số người thử nghiệm lên.

Đến lúc đó, có bao nhiêu người gọi điện trả lời thì sẽ biết được hiệu quả như thế nào.

“Trời đất! Sư phụ, chỉ có ba chén canh mà chị lấy mười nghìn tệ!” Hai mắt Lưu Toàn Phúc trừng to, vẻ mặt không thể tin nổi.

Trình Nguyên Hoa liếc nhìn cậu một cái: “Cậu thì biết cái gì.”

Lưu Toàn Phúc: “…”

Đúng là cậu có hơi không hiểu, nếu nói canh Dưỡng sinh bán mười nghìn tệ cậu còn có thể chấp nhận được. Rốt cuộc thứ đó tốt cho thân thể, còn có thể uống bảy ngày.

Mua loại kem dưỡng tốt cũng chỉ cỡ giá đó.

Nhưng canh Dưỡng nhan trắng da kia chỉ dùng trong ba ngày mà lại bằng giá của canh Dưỡng sinh!

Nếu cũng uống một tuần, chẳng phải là bằng gấp đôi giá của canh Dưỡng sinh sao?

Lưu Toàn Phúc nghẹn họng, ánh mắt vô thần, cậu bày ra vẻ mặt “rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy”, “là bởi vì cậu quá nghèo sao”…

Trịnh Uyển ngồi bên cạnh cười, giải thích: “Đúng là cậu không hiểu phụ nữ thật. Canh Dưỡng nhan trắng da hướng đến khách hàng thượng lưu. Nếu là một người phụ nữ có tiền, trong một năm, bọn họ có thể tiêu vài triệu tệ cho mỹ phẩm. Nếu mua canh Dưỡng nhan trắng da, tính hết một năm cũng chỉ hơn một triệu tệ, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt. Nếu là tôi, tôi cũng chấp nhận bỏ tiền. Dù sao uống canh Dưỡng nhan trắng da thoải mái hơn nhiều so với dùng mỹ phẩm.”

Trình Nguyên Hoa bổ sung: “Đúng đó. Hơn nữa, cũng không bắt buộc phải uống quanh năm suốt tháng, loại canh này không có chuyện bị ảnh hưởng ngược lại, muốn ngừng hay tiếp tục lúc nào đều được. Cậu không hiểu phụ nữ.”

Lưu Toàn Phúc: “…”

Cậu đúng là không hiểu, cậu không hề muốn hiểu một chút nào!

Phụ nữ, ha.

Cậu nhịn không được nói: “Vậy cũng chỉ có những người không quan tâm đến chút tiền ấy như bà Tôn muốn mua, còn người khác thì nào có ai bỏ được…”

Cậu còn chưa nói xong, di động của Trình Nguyên Hoa lại vang lên.

0.97918 sec| 2385.586 kb