Rồi sau đó ông ta đi đến phòng bếp mỉm cười xán lạn: “Nguyên Hoa!”
Giọng của ông ta vô cùng thân thiết, giống như gặp được người thân vậy.
Trình Nguyên Hoa nhìn ông ta tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Ông Tần đến gần nháy mắt ra hiệu: “Là như vậy, canh Dưỡng sinh của mấy người...”
Trình Nguyên Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ông Tần nhỏ giọng nói: “Tôi biết bảo cô đưa tôi quá nhiều thì không thực tế, tôi chỉ cần số lượng năm người, hợp tác lâu dài, giá cả dễ nói, thêm tiền cũng được!”
Trình Nguyên Hoa: “...”
“Như thế nào? Không thể sao? Vậy nếu không thì số lượng ba người được không?” Ông Tần vội vàng sửa miệng.
Trình Nguyên Hoa bất lực nói: “Khi nãy trước ông, có ông Kim Bảo Phương, bà Tôn, ông cục Cốc, bà Ban đều đã đến, ông nhìn phía sau đi...”
Ông Tần nhìn theo tay của Trình Nguyên Hoa chỉ sau lưng mình, ông Châu và một vị đầu bếp khác, vẻ mặt bình tĩnh đứng sau lưng ông ta.
Ông Tần: “...”
Vẻ mặt Trình Nguyên Hoa bất lực, khó trách mấy người này đều giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, không ngờ đều kế hoạch đợi đến lúc này, tự mình đi tìm cô đặt đơn.
Bọn họ cũng đã dự tính tới rồi, nếu người biết nhiều rồi thì chắc chắn chia không được bao nhiêu, thậm chí Trình Nguyên Hoa có khả năng sẽ không đồng ý.
Nhưng bọn họ không ngờ đến tất cả mọi người đều cảm nhận được hiệu quả của canh Dưỡng sinh.
--- Mà tất cả bọn họ cũng đều có cùng một ý nghĩ.
Cuối cùng Trình Nguyên Hoa đều đồng ý với tất cả mọi người, nhưng chỉ có số lượng một người, tiền phải theo đó mà đưa, cước phí bưu điện tự trả.
Dù sao bây giờ mỗi ngày Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều có anh trai giao hàng nhanh đóng gói đồ, thuận tiện gửi thêm vài kiện hàng, không thành vấn đề, đối với Trình Nguyên Hoa mà nói cũng chính là chuyện bán thêm vài cái nồi đất thôi.”
“Tôi gửi cho mọi người thêm một phần canh, xem như một món quà Tiệm Mỹ Thực Trình Ký gửi đến các đầu bếp, một phần canh, ba chén, một ngày một chén, đừng uống nhiều.” Trình Nguyên Hoa cười híp mắt.
Có người nhịn không được đề nghị: “Không thể tặng canh Dưỡng sinh sao?”
“Món này cũng không kém canh Dưỡng sinh.” Trình Nguyên Hoa cười càng thêm xán lạn.
“Canh này gọi là gì?”
“Canh Dưỡng nhan trắng da.”
“...”
Trình Nguyên Hoa đưa đến tận cửa cho các đầu bếp.
Ông Tần than thở: “Tại sao đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực chỉ có ba ngày vậy, tôi thực sự muốn ở đây thêm mấy ngày.”
Trên tay ông ta cầm Trứng luộc nước trà, bánh ngọt thậm chí là sủi cảo cùng với canh Dưỡng nhan trắng da, thật là là ăn no còn gương mẫu gói mang về.
Kim Bảo Phương gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đây là lần mà tôi tham gia thấy vui vẻ nhất.”
Trình Nguyên Hoa cười nói: “Hoan nghênh sau này thường xuyên đến.”
Lưu Cẩm Vinh ở bên cạnh đang kéo Lưu Toàn Phúc dạy bảo: “Thằng nhóc anh đối tốt với sư phụ anh một chút, phải nghe lời, sư phụ nói gì thì là cái đó! Nghe thấy chưa!”
Lưu Toàn Phúc vội vàng gật đầu: “Biết rồi biết rồi, sao con có thể không nghe lời sư phụ con nói được chứ!”
Cậu cảm thấy sư phụ cậu rất lợi hại, sao cậu có thể không nghe lời sư phụ cậu nói chứ?
Lưu Toàn Bội ở bên cạnh cũng nước mắt lưng tròng.
Lưu Toàn Phúc: “.... Đừng khóc nữa, quay về học tập đàng hoàng, đợi tốt nghiệp rồi không chừng trong tiệm thiếu người rồi để em bù vào chỗ thiếu.”
Lưu Toàn Bội lại “Oa---” một tiếng bật khóc.
Lưu Toàn Phúc: “...”
Cậu nói: “Được rồi được rồi, biết em luyến tiếc Sư Huyền, trở về rồi gọi video với em!”
Lưu Toàn Bội lắc lắc đầu: “Hu hu... Em.... Em luyến tiếc Nguyên Hoa sư phụ!!”
Dù sao thì ở trên mạng vẫn có thể nhìn thấy Sư Huyền nhưng Nguyên Hoa sư phụ của cô ta!
Lưu Toàn Bội thực sự nhịn không được nữa, xoay người ôm lấy Trình Nguyên Hoa khóc lóc nói: “Nguyên Hoa sư phụ! Tôi luyến tiếc cô!!”
Trình Nguyên Hoa bất lực nói: “Trở về học tập cho tốt, sắp đến kì nghỉ đông rồi, đợi cô thi xong nghỉ đông rồi có thể đến đây chơi.”
Lưu Toàn Bội: “!!!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo