Hai mắt cậu trừng lớn, nhìn Nhiễm Lệ. Vẻ mặt tràn đầy không tin nổi: “Nhiễm Lệ? Vậy mà lại là cậu, tôi là Lưu Toàn Phúc nè, là anh Phúc của cậu đó. Khi còn nhỏ, chúng ta từng gặp nhau!”

Thực Thiên Hạ ở Thượng Hải, nhà hàng Lưu Gia ở Tô Châu. Quan hệ giữa hai nhà thân thiết hơn so với những người khác. Hai người gặp nhau khi còn nhỏ là rất bình thường.

Mặt Nhiễm Lệ mờ mịt, nhìn cậu, ngay sau đó thì nhớ ra.

Rồi sau đó, hai người cùng lúc mở miệng…

Lưu Toàn Phúc: “Sao cậu lại ốm thành như vậy?”

Nhiễm Lệ: “Sao anh lại béo thành như thế?”

Vừa không để ý một cái là chọc trúng tim đen.

Sau khi giọng nói biến mất, không khí xung quanh trở nên an tĩnh lạ thường.

Trình Nguyên Hoa thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, lập tức đưa ra lời mời: "Đến đây xa như vậy, cậu đã vất vả rồi, bên ngoài tuyết rơi rồi, vào trong nghỉ ngơi chút đi!"

“Ồ, được rồi." Nhiễm Lệ ngay lập tức phản ứng lại.

Anh ta cười, lộ ra hàng răng trắng, trông vô cùng giản dị và chân chất.

Trình Nguyên Hoa mời anh ta vào, Lưu Toàn Phúc đóng cửa đi theo sau.

Nhiễm Lệ cởi áo khoác và mũ, tóc để theo kiểu đầu đinh, bên trong chiếc áo khoác quân đội, anh ta mặc áo len đen và quần jean cùng màu, áo được sơ vin gọn gàng, dưới chân đi đôi giày cao cổ kiểu quân đội. Anh ta cao gần mét chín và nhìn có vẻ rất khỏe mạnh.

Nên…

100% nam tính và đẹp trai!

Anh ta trông giống như một người lính có gương mặt đẹp trong quân đội, thân hình vạm vỡ và làn da ngăm đen không ảnh hưởng đến ngoại hình của anh ta một chút nào.

Trình Nguyên Hoa ho khan một tiếng, hỏi: "Nhiễm Lệ, cậu ăn cơm chưa?"

Đây chỉ là một lời hỏi thăm lịch sự thông thường.

Không ngờ, Nhiễm Lệ gật đầu và cười nói: "Vẫn chưa ăn."

Trình Nguyên Hoa: "..."

Cô vừa ngồi xuống lại đứng lên: "Vậy tôi đi chuẩn bị cho cậu một ít."

Bây giờ đã là chiều tối Trình Nguyên Hoa đã chuẩn bị cơm tối, buổi trưa còn thừa một nồi gà hầm nấm, đầu cá hấp ớt, Trình Nguyên Hoa còn chiên một miếng thịt heo xé hương cá.

Ba món ăn, số lượng tiêu chuẩn để thể hiện sự hiếu khách.

Cô đặt thức ăn trước mặt Nhiễm Lệ, Từ Tú Uyển mang ra một bát cơm cho Nhiễm Lệ và đặt nó trước mặt anh ta.

"Khẩu âm của cậu có chút đặc biệt!” Lưu Toàn Phúc kinh ngạc.

Gia đình họ Nhiễm đúng là đến từ phương Bắc nên chuyện cao lớn như vậy là bình thường, nhưng họ đều nói chuyện bằng giọng của người Thượng Hải.

Giọng của người Thượng Hải dịu dàng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với những lời nói bộc trực và kỳ lạ của anh ta!

Nhiễm Lệ vừa ăn vừa giải thích.

Tiếng phổ thông của anh ta khá tốt, nhưng đã lâu không nói nên vẫn chưa quen, nói một thời gian nữa sẽ cảm thấy quen hơn.

Thật ra các thành viên trong gia đình họ Nhiễm khá đơn bạc.

Khi Đỉnh Ngự hãm hại Thực Thiên Hạ, cha anh ta đã tức đến chết.

Mẹ của anh ta không muốn ở lại Thượng Hải, vì vậy khi những người học việc phải giải tán, Nhiễm Lệ đã về quê của mình ở phía Bắc và tìm một nơi để ổn định cuộc sống.

Cha Nhiễm và mẹ Nhiễm có quan hệ rất tốt, bởi vậy, sau khi cha Nhiễm đi, sức khỏe của mẹ Nhiễm luôn không tốt, Nhiễm Lệ luôn ở bên bà, cũng không có thời gian quay lại Thượng Hải để tra rõ sự thật về Thực Thiên Hạ.

Năm ngoái, mẹ Nhiễm cũng ra đi, Nhiễm Lệ là một đầu bếp không tệ nên một mình đến biên giới để phục vụ như một người lính.

Cuối cùng, ở lại lớp nấu ăn hơn một năm.

Gần đây, anh ta đột nhiên thấy ai đó đăng bài trên Internet tiết lộ sự thật về Thực Thiên Hạ khi đó.

Nhiễm Lệ ngay lập tức nộp đơn xin xuất ngũ, anh ta vốn là đặc công nên giải ngũ rất dễ dàng.

Ngay khi anh ta rời khỏi đó, anh ta phát hiện ra rằng Từ Ngọc đã bị kết án, phó hội trưởng Hướng cũng đã bị kết án, ngay cả Đỉnh Ngự cũng đã phá sản.

Nỗi hận trong lòng anh ta lúc này không biết dồn vào đâu.

Năm đó bọn họ nghi ngờ Đỉnh Ngự, nhưng Đỉnh Ngự làm việc quá gọn gàng, khiến anh ta không tìm được manh mối nên mới phải từ bỏ.

0.85588 sec| 2388.641 kb