Trình Nguyên Hoa sửng sốt.

Cô lập tức cười nói: “Cậu không sợ tôi học công thức trong đó sao?”

Nhiễm Lệ lắc đầu, ngượng ngùng cười: “Nếu học được thì chị cứ học đi, vốn là quà tôi định tặng cho chị rồi, nếu chị thật sự muốn thì cũng sẽ không từ chối nó.”

Anh ta dừng lại một chút rồi vội vàng nói: “Bà chủ Trình, chị là người tốt!”

“Vậy được rồi, tôi cứ giữ nó trước vậy.” Trình Nguyên Hoa gật đầu, trong lòng lại đang rất tò mò về kỹ thuật nấu ăn có trong cuốn thực đơn nọ

Các kỹ năng cơ bản của cô vẫn còn yếu, về phương diện này thì đúng là cần phải bù đắp nhiều.

Không nấu đồ ăn có trong đó, nhưng ngược lại có thể học kỹ thuật mà.

Nhiễm Lệ lập tức nở một nụ cười, lặp lại: “Bà chủ Trình, chị thật tốt! Còn có củ nhân sâm này, lần này chị nhất định không được từ chối đâu đấy!”

“Này chắc cũng phải năm trăm tuổi rồi hả?” Trình Nguyên Hoa hỏi theo bản năng.

“Tám trăm năm.” Nhiễm Lệ cười đến phúc hậu.

Trình Nguyên Hoa và Lưu Toàn Phúc thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất, cuối cùng cô nở một nụ cười cứng ngắc với anh ta: “Cậu… Người trong gia đình cậu ai cũng hào phóng như vậy à?”

Cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hơn nữa trước kia phơi bày chuyện đó chỉ là để hạ bệ tiệm gia đình Đỉnh Ngư, cậu cũng không cần cảm ơn tôi.”

“Nhưng đúng là chị đã giúp bọn tôi rửa sạch nỗi oan và báo được thù, đây là ân tình, làm người phải biết báo đáp công ơn.” Nhiễm Lệ thật thà cười, sau đó tiếp tục nói: “Chị nhận lấy đi, vừa mới tịch thu công thức, nếu chị còn không lấy thì tôi thật sự đâu còn mặt mũi gì nữa, dù sao trong lòng vẫn cứ nhớ đến những ân tình mà chị đã giúp.”

Trình Nguyên Hoa ngồi vững lại, bọc củ nhân sâm vào trong túi vải rồi ôm vào lòng.

Đây chính là củ nhân sâm tám trăm tuổi!

Đến một thời điểm mấu chốt nào đó nó có thể kéo mạng đấy!

Cô quyết định bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi nhận lấy, thứ này không giống với đồ thừa kế, ít ra nó vẫn có giá trị cụ thể.

Trình Nguyên Hoa lại hỏi anh ta: “Đúng rồi, sắp tới cậu định đi đâu?”

Bây giờ trong nhà Nhiễm Lệ cũng không còn ai, hơn nữa đã ra khỏi lớp nấu ăn, nên có thể nói bây giờ anh ta không có nơi nào ổn định để ở lại.

Vẻ mặt Nhiễm Lệ cũng rầu rĩ, anh ta lắc đầu: “Tôi cũng không biết đi đâu…”

“Vậy tạm thời cậu cứ nghỉ ngơi ở đây vài ngày đi.” Trình Nguyên Hoa cười nói, cẩn thận cầm túi vải chứa cuốn thực đơn và củ nhân sâm rồi đứng lên.

Muốn học kỹ thuật nấu nướng của tổ tiên nhà người ta truyền lại, hơn nữa còn được nhận một củ nhân sâm tám trăm tuổi, chỉ chiêu đãi người ta có mấy ngày thôi mà, chuyện này thì Trình Nguyên Hoa vẫn tình nguyện làm.

“Được thôi!”

Trình Nguyên Hoa nói: “Để tôi bảo Lưu béo đưa cậu về phòng nghỉ ngơi một lát, tôi đi thu xếp đồ đạc trước.”

Lúc cô đang chuẩn bị rời đi, Nhiễm Lệ lập tức đứng dậy, động tác hơi vội vàng nên va phải bàn, làm cho nó bị lùi ra sau một chút.

Trình Nguyên Hoa cũng không để ý lắm, xấu hổ nói với Nhiễm Lệ: “Không sao, cái bàn này hẳn là cũng không chắc chắn gì, cậu với Lưu béo khiêng nó một một chút là được rồi.”

Cái bàn này của bọn họ là một cái bàn xịn, chỉ có điều là nó hơi nặng.

Trừ khi được đặt không đúng cách, nếu không thì không thể nào bị dịch đi chỉ bởi một cú va chạm.

Sau khi nói xong thì Trình Nguyên Hoa định đi tiếp, nhưng Nhiễm Lệ khoát tay áo, nói: “Không sao không sao, để đó cho tôi!”

Những người khác còn chưa kịp nói thêm gì đã thấy anh ta di chuyển cái bàn bằng cả hai tay!

Tất cả những người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký chứng kiến chuyện này… đều há hốc miệng thành hình chữ “O”.

Mọi người ở tiệm Mỹ Thực Trình Ký ai cũng biết cái bàn này của bọn họ nặng đến bao nhiêu, phụ nữ thì khỏi phải nói, nó dịch một tí thôi cũng không thèm dịch, chỉ có hai người đàn ông khá khỏe mới may ra dịch chuyển được nó.

0.85135 sec| 2386.805 kb