Trình Nguyên Hoa nhìn tên hiển thị trên màn hình, lay điện thoại trước mặt Lưu Toàn Phúc.

Trên màn hình hiển thị… bà Ban.

Lưu Toàn Phúc: “…”

Cậu chìm trong nỗi hoài nghi cuộc đời.

Trong những người đã nhận canh Dưỡng nhan trắng da mà Lưu Toàn Phúc cảm thấy có điên mới mua kia, những đầu bếp nữ sau khi trở về thì lập tức gọi điện trở lại đặt hàng.

Còn có một số đầu bếp nam, sau khi đem canh về cho vợ uống thì cũng gọi điện đến đặt hàng…

Chỉ có một vài người không gọi điện lại.

Trình Nguyên Hoa nghĩ có thể là họ đã uống nhưng không quan tâm đến nhan sắc cho nên không chú ý đến những biến đổi đó. Mà cho dù từng chú ý đến những biến đổi thì cũng không quá quan tâm, thậm chí có khi họ còn kết luận là công dụng của canh Dưỡng sinh.

Họ cảm thấy hương vị loại canh này không thơm ngon bằng loại khác, nên không gọi điện lại.

Nhưng chỉ dựa vào mười mấy cuộc điện thoại đặt mua hồi nãy cũng đã làm Lưu Toàn Phúc hoài nghi cuộc đời.

Sao lại có nhiều người chịu bỏ tiền như vậy?

Chẳng lẽ cậu nghèo như vậy sao?

Cậu ngồi ngoài sân mà hoài nghi cuộc đời.

Cũng may trong những người gọi điện đến mua không có cha của cậu, Lưu Cẩm Vinh. Nếu không cậu sẽ không chỉ hoài nghi cuộc đời thôi đâu.

Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai vậy?” Lưu Toàn Phúc tiến lên mở cửa.

Người đàn ông đứng ngoài cửa rất cao lớn, trên người mặc áo bành tô của quân đội, đội mũ. Người này còn mang một đôi giày da, dù vẻ mặt đầy phong sương cũng không thể che giấu được nhan sắc của anh ta.

Người đàn ông này…

Thuộc tuýp người tiêu biểu.

Râu ria, phóng khoáng.

Hai mắt anh ta nhìn thẳng vào Lưu Toàn Phúc, giọng nói khàn khàn, lại…

Rất ngớ ngẩn.

“Eng trai, làm cái chi rứa? Giúp tôi tìm Trình Nguyên Hoa được không?”

Vẻ mặt Lưu Toàn Phúc mờ mịt: “Anh là ai? Tìm sư phụ tôi có chuyện gì?”

Hôm nay có tuyết rơi, thời tiết cực kỳ lạnh. Người này mặc nhiều cũng không có gì nhưng bộ dáng “vượt núi băng biển” này trông rất kỳ lạ.

“Tôi muốn tìm Trình Nguyên Hoa.” Anh ta hà hai hơi, giọng điệu kiên định.

Lưu Toàn Phúc: “…”

Cậu suy tư rồi hướng vào trong hô lớn: “Sư phụ, có người tìm!”

Chẳng lẽ người này là vì có thể ăn được món ăn của tiệm mỹ thực Trình Ký nên mới cố ý nói như vậy?

Nhưng mà họ không cho anh ta vào, Trình Nguyên Hoa qua đây nhìn xem một cái. Nếu người này thực sự có việc mới mời vào, nếu không thì đuổi đi.

Trình Nguyên Hoa nhanh chóng ra tới. Trên người cô còn mang tạp dề, có vẻ là vừa từ phòng bếp ra.

“Ai vậy?” Giọng nói của Trình Nguyên Hoa hơi tò mò.

Cô nhìn người đứng ở bên ngoài, trong mắt đầy mờ mịt, thầm nghĩ: Người là ai? Sao trước giờ chưa từng gặp?

Lưu Toàn Phúc lập tức cảnh giác.

Người này thực sự là vì ăn được món ăn của tiệm mỹ thực Trình Ký nên mới giả bộ nói có chuyện?

Bây giờ, khách hàng đều biết diễn kịch như vậy rồi hả?

Người kia vươn tay, nở nụ cười làm lộ hai hàm răng trắng tinh: “Bà chủ Trình, xin chào, tôi tên là Nhiễm Lệ, là con trai của ông Nhiễm, người của Thực Thiên Hạ, tôi tới chỗ ni để cảm ơn chị.”

Trình Nguyên Hoa: “…” Cái giọng này đúng là ghê gớm.

Nhưng sau khi cô tỉnh táo lại thì cảm thấy khiếp sợ.

Thực Thiên Hạ!

Là nhà hàng có xuất thân từ đầu bếp Hoàng gia ở Thượng Hải, từng bị một người cũng tự xưng là đầu bếp Hoàng gia hãm hại!

Ông Nhiễm làm chủ gia đình vì chuyện này bị tức đến chết rồi, sau đó thì không thấy người của nhà họ Nhiễm đâu nữa.

Lúc trước, khi chuyện Thực Thiên Hạ bị hãm hại được Vương Ký đưa ra ánh sáng, mấy người Trình Nguyên Hoa đã từng đoán, có khi nào người nhà họ Nhiễm vẫn sẽ quay lại Thượng Hải.

Nhưng đợi lâu như vậy mà vẫn không thấy có gì, họ còn tưởng là người nhà họ Nhiễm bị tổn thương nên không muốn quay trở về.

Cô ngàn lần không nghĩ tới là!

Trong một ngày với thời tiết rét buốt như vậy, người nhà họ Nhiễm lại bỗng nhiên xuất hiện tại đây!

Trong lúc Trình Nguyên Hoa còn đang khiếp sợ, Lưu Toàn Phúc đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên dữ dội.

0.11198 sec| 2388.555 kb