Diệp Dư Chiêu: “...”
Lưu Toàn Phúc: "Sư phụ của tôi đối xử với Nhiễm Lệ rất tốt!"
Diệp Dư Chiêu: “...”
Lúc này, giọng nói lanh lảnh của Trình Nguyên Hoa từ trong phòng bếp truyền đến: “Nhiễm Lệ!”
Nhiễm Lệ ở cách đó không xa lập tức đứng dậy, cầm nguyên liệu bước nhanh vào phòng bếp, vừa đi vừa hùng hổ nói: “Tôi đến ngay!”
Diệp Dư Chiêu vểnh tai lên, mơ hồ nghe thấy Trình Nguyên Hoa đang khen ngợi Nhiễm Lệ.
“Hôm qua sư phụ hỏi Nhiễm Lệ có muốn ăn gì không, chị ấy đã nấu cho anh ta!” Lưu Toàn Phúc cảm thấy chưa đủ, lại mắng một câu.
Thật ra hôm qua Nhiễm Lệ đã dậy sớm một mình đi bắt gà, dọn dẹp mọi thứ bên ngoài nhà, còn ra ruộng để mà lấy rau về dùng.
Trình Nguyên Hoa đã bị sốc khi ngủ dậy, vậy nên đã hỏi anh ta câu hỏi này như là để thưởng.
Diệp Dư Chiêu: "..."
Anh trầm mặc một lát, hỏi: “Tôi hiện tại bắt đầu học nấu ăn, sang năm có thể giúp sư phụ cậu vào bếp được không?”
Lưu Toàn Phúc: “...” ?
Bất chấp sự không hài lòng của Diệp Dư Chiêu, Nhiễm Lệ đã thực sự bén rễ tại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký và còn được mọi người khen ngợi.
Cho dù anh có chua xót đến mấy thì cũng không thể thay đổi được thực tế.
"Sư phụ Nguyên Hoa, chị nghĩ tôi đặt món đồ này ở đây được không?" Nhiễm Lệ cười hỏi.
Trình Nguyên Hoa ngay lập tức gật đầu nói: "Tốt lắm! Nhiễm Lệ, cậu đã làm việc chăm chỉ rồi, nghỉ ngơi đi, đừng tiếp tục làm nữa."
"Không sao, tôi còn chưa mệt, tôi đi đem cá mà ông cụ đã giết vào bếp." Trong chậu một lượt hơn chục con cá mà Dương Lâm đã giết, cá nhìn tuy nhiều nhưng có lẽ cũng chỉ đủ cho một bữa trưa.
Dù sao thì buổi trưa hôm nay cũng có cá quế chiên xù.
Trong quá khứ, dù cho là Lưu Toàn Phúc, Dương Lâm hay Trình Nguyên Hoa mỗi lần giết cá đều mang cá vào bếp.
Nhưng từ sau khi có Nhiễm Lệ, anh ta là người duy nhất có thể dễ dàng mang cả cá và nước vào trong bếp.
Trình Nguyên Hoa bất đắc dĩ cười cười: "Được, làm xong thì mau ra ngoài, tôi gọt táo cho cậu!"
Kể từ khi đọc được những kỹ năng cơ bản trong cuốn sách dạy nấu ăn mà Nhiễm Lệ mang đến, Trình Nguyên Hoa đã trở nên thích việc gọt táo, cô luôn gọt táo cho người khác ăn, vẫn còn tới ba hộp trên sàn của máy tính tiền.
Và đương nhiên, thứ mà cô cầm là con dao làm bếp.
Bên cạnh cô, đôi mắt của Diệp Dư Chiêu tựa như đang phi dao.
“Gần đây sao anh luôn tới cửa hàng vậy?” Trình Nguyên Hoa vừa dùng dao gọt táo vừa thuận miệng hỏi anh.
Diệp Dư Chiêu: "Làm sao? Tôi không thể đến?"
Trình Nguyên Hoa nghe thế lập tức dừng lại, lớp vỏ mỏng của táo cứ thế bị đứt đoạn.
Cô không thèm để ý, nghi ngờ nhìn anh: "Anh hôm nay sao vậy? Anh uống thuốc nổ đấy à?"
Dù sao Diệp Dư Chiêu cũng có công ty lớn như vậy, cuối năm trước anh đã rất bận rộn, không có khả năng cuối năm này không bận nữa.
Nhưng dạo này anh đã đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thường xuyên hơn và trên cơ bản nó đã trở thành một công việc hàng ngày.
Cứ cho là cô không sao đi, nhưng sau khi anh đến, các cuộc điện thoại liên tục xuất hiện.
Trình Nguyên Hoa rất hoang mang.
Diệp Dư Chiêu: "..."
Anh thở ra một hơi, quay đầu mặt nhìn xuống đất: "Tôi không sao..."
Giọng nói có chút bất lực.
Trình Nguyên Hoa vẻ mặt hoang mang.
Từ Tú Uyển đang đi ngang qua, giọng nói đột nhiên cao hơn: "Ôi, Dư Chiêu, trong phòng nóng thế này mà sắc mặt cháu trắng bệch kìa, mau mặc thêm hai bộ quần áo đi!"
Diệp Dư Chiêu: "Không ạ, cháu không lạnh."
“Ôi, không sao đâu, quần áo của Toàn Phúc không vừa với cháu, bà sẽ bảo Nhiễm Lệ mang bộ quần áo của nó đến!" Từ Tú Uyển lập tức đi tìm Nhiễm Lệ.
Diệp Dư Chiêu hít một hơi thật sâu, sắc bệch trên mặt anh biến mất, anh mỉm cười.
"Bà ngoại, cháu thật sự không sao, không cần đâu ạ, vừa rồi mặt của cháu không phải lạnh cóng!"
Ngồi bên cạnh, Trình Nguyên Hoa vẫn nghi hoặc nhìn anh.
Cô vô thức đưa quả táo vừa mới gọt vỏ vào miệng và bắt đầu nhai.
Diệp Dư Chiêu này…
Sao mà cứ thấy quái quái?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo