Hai tay Lưu Toàn Bội chống cằm, ánh mắt lộ ra ngôi sao: “Sư phụ Nguyên Hoa thực sự là quá ngầu rồi!! Em yêu cô ấy!!”

Lưu Toàn Phúc: “...” Điên rồi, kéo xuống thôi.

Trong phòng bếp, lúc Diệp Dư Chiêu đi vào là Trình Nguyên Hoa đang bới cơm cho mình.

Thấy anh đi vào, Trình Nguyên Hoa nhìn về phía anh hỏi: “Anh ăn no chưa? Có muốn thêm một bát nữa không?”

Diệp Dư Chiêu hơi chần chừ, một lúc sau tay anh mới nhẹ nhàng đặt tay lên sau đầu Trình Nguyên Hoa xoa xoa, giọng nói dịu dàng: “Đừng khó chịu nữa...”

Trình Nguyên Hoa mù mịt: “Em không có khó chịu.”

“Ngay cả đồ ăn em cũng không làm nữa, còn không phải là khó chịu sao?”

Vẻ mặt Diệp Dư Chiêu, “Đừng giấu anh” “Anh đều nhìn thấu hết rồi” “Thực sự là đau lòng”.

Trình Nguyên Hoa chớp chớp mắt nói: “Nhưng buổi trưa hôm nay vốn dĩ là hết món rồi! Món dùng gà làm nguyên liệu chỉ có sáu món, buổi trưa bốn món, buổi tối hai món. Khi nãy em nói như vậy là đúng lúc rồi, khó có được không phải càng tỏ ra khí thế hơn sao?”

Vẻ mặt “Tôi tức giận tôi không làm nữa” đương nhiên là càng có khí thế hơn so với dáng vẻ “Chỉ có bốn món này”!

Diệp Dư Chiêu: “....” Tay cứng đờ.

Trình Nguyên Hoa kinh ngạc nói: “Em chỉ là tìm đại một lý do thôi, bọn họ không nhìn ra sao? Trình Kiều Vân là ai đáng để em không vui vì cô ta sao?”

Diệp Dư Chiêu: “....”

Mạc Nguyên ở ngoài cửa đang chuẩn bị vào an ủi cô bất lực lắc đầu, khóe miệng cong lên mang theo ý cười.

Diệp Dư Chiêu cũng lắc đầu bất lực nói: “Được, làm tốt lắm.”

“Ồ...” Trình Nguyên Hoa bưng bát mù mờ ăn buổi trưa.

Ngoài cửa Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Sau khi Trình Kiều Vân chạy ra ngoài thì bật khóc.

Trận chiến ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lớn như vậy, lại có nhiều người như vậy, dáng vẻ cô ta bị Trình Nguyên Hoa chất vấn, bị Trình Nguyên Hoa bức đến một câu cũng không nói nên lời đều bị nhiều người như vậy nhìn thấy hết!

“Trình Nguyên Hoa!” Trình Kiều Vân nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng từ trước đến nay mỗi lần cô ta đấu với Trình Nguyên Hoa chưa bao giờ thắng qua.

Lần này thua lại càng thảm hại hơn.

Cô ta vừa nghĩ đến mấy tên đầu bếp của Nhà hàng Trình Gia đó phản bội lại bọn họ thì tức đến không chịu được, lại nghĩ đến Trình Nguyên Hoa đã nắm được hết bằng chứng rồi, cô ta càng vừa tức vừa sợ, không phút chốc mù mịt không biết nên làm như thế nào.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Trình Kiều Vân quay đầu lại thì thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa đẹp trai xuất hiện trước mắt.

Hai mắt cô ta sáng lên đi lên trước vài bước: “Anh Gia Thịnh!”

Cô ta vươn tay muốn kéo lấy Hạ Gia Thịnh nhưng bị đối phương chặn tay lại không cho cô ta đụng vào mình.

Ánh mắt Trình Kiều Vân từ ủy khuất chuyển sang không thể tin được.

Hạ Gia Thịnh cũng thất vọng nhìn cô ta, khi nãy sau khi Trình Kiều Vân chạy ra thì hắn cũng chạy theo ra đây.

--- Nhưng hắn ra đây không phải để an ủi cô ta.

Hạ Gia Thịnh nhìn vẻ mặt hoang mang sợ hãi lúng túng của Trình Kiều Vân, bĩnh tĩnh nói: “Trình Kiều Vân, chúng ta chia tay đi.”

Khi nói ra câu này, Hạ Gia Thịnh vậy mà lại kì lạ cảm thấy giống như trong nháy mắt trút bỏ được gánh nặng trở nên nhẹ nhàng thoải mái.

Trình Kiều Vân lại trở nên nóng nảy, vừa rơi nước mắt vừa nắm lấy ống tay áo hắn liều mạng lắc đầu, giọng cũng gấp gáp: “Anh Gia Thịnh, có phải anh vì mấy lời nói đó của Trình Nguyên Hoa mà muốn chia tay với em không? Em sai rồi, em chỉ là tưởng rằng cô ta làm trái với gia quy nhà họ Trình.”

Nhắc đến gia quy, Hạ Gia Thịnh vẫn chưa nói gì thì cô ta đã tự mình dừng lại rồi sau đó vội vàng cứu chữa: “Không phải, người đem kế tục cho người khác không phải em, là cha em giấu em làm đó!”

Sự thất vọng trong mắt Hạ Gia Thịnh càng thêm rõ ràng.

Hắn hít sâu một hơi, kéo tay Trình Kiều Vân xuống, giọng bình tĩnh nói: “Kiều Vân, lúc tôi và cô ở bên nhau, cô xây dựng lên hình tượng một người chị họ thân mật, đơn thuần, lương thiện đã khiến tôi tin tưởng.

0.09399 sec| 2385.164 kb