Ở hiện trường, ngoại trừ lời ca ngợi của nhóm đầu bếp ra thì không còn âm thanh nào khác nữa.
Trình Kiều Vân hơi run rẩy, cô ta cầm chén đũa tiến lên, động tác thô lỗ gắp đồ ăn, bởi vì động tác của cô ta mà có một vài miếng gà bị rơi ra bàn, nhưng cô ta lại không hề để ý đến.
Ông Tần có chút đau lòng, không nhịn được nữa, nói: “Cô cẩn thận một chút có được không, đồ ăn ngon như vậy mà cô cũng nỡ để nó rơi xuống bàn! Lãng phí, lãng phí quá!”
Ông ta nói với vẻ mặt đau lòng, trong ánh mắt mang theo ý trách móc.
Những đầu bếp khác cũng có biểu cảm giống nhau, trách móc nhìn Trình Kiều Vân.
Nhưng Trình Kiều Vân không rảnh để ý đến, khi cô ta bỏ Phù dung kê phiến vào trong miệng, cảm xúc trong mắt trở nên khiếp sợ
“Sao có thể?!” Cô ra không nhịn được mà thốt lên đầy kinh ngạc.
Hương vị khác nhau hoàn toàn!
Phù dung kê phiến của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không chỉ không giống với món mà ông cụ Trình làm, mà thậm chí còn khác hoàn toàn với Phù dung kê phiến bình thường, mùi vị tươi mới và non mềm hơn, thịt gà của Phù dung kê phiến bình thường có một chút đàn hồi, mà Phù dung kê phiến của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lại mang đến cảm giác cho vào miệng là tan.
Trình Kiều Vân nào còn chú ý đến thưởng thức nữa, cô ta ngẩng đầu, dùng loại ánh mắt khiếp sợ nhìn Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa vẫn đứng thẳng ở chỗ đó, nhìn về phía cô ta, bình tĩnh nói: “Hoàn toàn không giống, đúng chứ? Trình Kiều Vân, tôi không hề làm món ăn của nhà họ Trình, đây là hương vị của chính bản thân Trình Ký.”
Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Trình Kiều Vân đã rối loạn, nhưng cô ta vẫn biết mình phải nắm chặt lấy sợi dây cứu mạng, vì thế, cô ta tiếp tục chất vấn: “Vậy công thức đâu?! Cô cầm công thức bí truyền của nhà hàng Trình Gia rồi đúng không?!”
Đôi mắt của Trình Nguyên Hoa một đột nhiên trở nên sắc bén, cười lạnh một tiếng: “Công thức bí truyền? Cô đòi tôi đưa công thức bí truyền ra? Nếu như nhà hàng Trình Gia có công thức bí truyền thì sao mãi vẫn không lấy ra dùng?! Tôi nấu món ăn của nhiều vùng, nhưng từ trước đến nay nhà họ Trình chỉ làm ẩm thực Sơn Đông, cô cảm thấy thứ chống đỡ tôi là công thức bí truyền của nhà họ Trình à?”
Nếu như thật sự có công thức bí truyền thì sao ông cụ Trình cả đời cũng chưa dùng lần nào?
Từ trước đến nay nhà họ Trình chỉ làm đồ ăn Sơn Đông, sao có thể có công thức bí truyền của món ăn ở vùng khác được?
Những lý lẽ này chỉ cần xâu chuỗi lại rồi suy nghĩ là sẽ biết, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký quật khởi không hề có liên quan gì đến nhà họ Trình.
Trình Kiều Vân nghe vậy, lui về phía sau vài bước, suýt chút nữa thì không đứng vững.
Cô ta biết, mục đích của mình không đạt được.
Lúc này đổi lại là Trình Nguyên Hoa chất vấn cô ta: “Trình Kiều Vân, cô trở về hỏi cha cô một chút xem, trước kia bác ấy thừa dịp ông đột ngột ra đi, chiếm đoạt nhà hàng Trình Gia, kết quả thì sao? Bởi vì nhà hàng Trình Gia đã không còn đầu bếp nào có đủ khả năng làm người đại diện nên bị đá khỏi Hiệp Hội Mỹ Thực, lại bởi vì nấu ăn không ngon nên nhà hàng sắp phải đóng cửa… Chờ đến khi bác ấy chết liệu còn có mặt mũi đi gặp ông nội của tôi không?”
Trình Trường Tây đã chết, Trình Trường Đông không có năng lực tiếp quản nhà hàng, Trình Nguyên Hoa thì vẫn luôn không muốn làm cái nghề đầu bếp này, cho nên ông cụ Trình rất tuyệt vọng về tương lai của nhà hàng Trình Gia, tầng tầng đả kích gộp lại với nhau khiến ông cụ rời khỏi nhân thế.
“Cô, cô, cô...” Trong khoảng thời gian ngắn Trình Kiều Vân không biết phải cãi lại như thế nào, khi thấy mọi người chung quanh đều nhìn chằm chằm vào mình, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Chú Hai đã chết rồi, chỉ còn lại cha tôi có thể tiếp quản nhà hàng, hơn nữa trước khi ông chết có để lại di chúc!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo