Mất mặt trước mọi người thì thôi đi, vậy mà còn bị Trình Nguyên Hoa chế giễu!

Tay Trình Kiều Vân nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô đã có bản lĩnh như vậy.... vậy tại sao lại trơ mắt nhìn cơ nghiệp được kế tục lâu đời của nhà họ Trình bị hủy hoại trong chốc lát?! Cô không hổ thẹn với ông nội và ba cô sao?”

Lời này hoàn toàn là cãi chày cãi cối.

Trình Nguyên Hoa có bản lĩnh hơn đi nữa thì Nhà hàng Trình Gia cũng không phải của cô, cô còn phải gánh vác Nhà hàng Trịnh Gia sao? Cô còn phải bảo đảm Nhà hàng Trình Gia không thất bại sao?

Có người nhìn không được đang muốn phản bác.

Thì Trình Nguyên Hoa đã nói trước, cô cười nói: “Mấy người để tôi trên người không có gì hết ra khỏi nhà, bây giờ lại muốn tôi gánh vác Nhà hàng Trịnh Gia sao? Vậy thì để Nhà hàng Trịnh Gia ngừng hoạt động đi. Nhà hàng Trịnh Gia ngừng hoạt động rồi nhưng bảng hiệu Tiệm Mỹ Thực Trình Ký vẫn còn, cái họ Trình này mấy người không kế tục lại được vậy thì để tôi mở lại họ Trình này từ đầu!”

Cô ép sát Trình Kiều Vân, biểu tình trở nên nghiêm túc, hai người rất gần nhau, Ánh mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm vào mắt Trình Kiều Vân nói một chữ dừng một lần ----

“Trình, là Trình của Trình Trường Tây và Trình Nguyên Hoa chứ không phải là Trình của Trình Trường Đông và Trình Kiều Vân! Tôi tin rằng ông nội và cha tôi đều sẽ không trách tôi.”

Lời này là nói cho Trình Kiều Vân cũng là nói cho bản thân mình nghe.

Khoảnh khắc này Trình Nguyên Hoa đã tìm được ý nghĩa để bản thân trở thành một đầu bếp, cũng tìm được hướng đi ngày càng xa hơn trên con đường này cho quãng đời sau này.

Thân hình Trình Kiều Vân lắc lư, tay phải vịn bàn mới miễn cưỡng đứng vững.

Trình Nguyên Hoa đứng thẳng dậy lùi về sau một bước, nhàn nhạt nhìn cô ta nói: “Tôi nhớ là tôi không có mời cô mà nhỉ? Không cần biết cô vào bây bằng cách nào nhưng sau này cô vĩnh viễn đừng bước vào cửa Trình Ký nữa.”

Cô quay đầu nhìn Lưu Toàn Phúc rồi lạnh lùng cười nói: “Nhớ kỹ cô ta, người này bị Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cho vào danh sách đen.”

“Vâng---” Lưu Toàn Phúc ngay lập tức trả lời với một giọng nói thánh thót.

Trình Nguyên Hoa vuốt thẳng bộ đồng phục đầu bếp màu trắng và gọn gàng của mình, nhìn Trình Kiều Vân một cách thờ ơ, vẻ mặt của cô bất ngờ lại ngay thẳng và sắc bén.

Diệp Dư Chiêu nhìn đến ngẩn ngơ.

Ông cụ Diệp và Diệp Sâm ở bên cạnh nhìn nhau đều không ngừng gật đầu.

Cô gái này rất được đó!

Thực sự thích hợp làm vợ của Dư Chiêu!

Mạc Nguyên ngồi trên bàn ăn cũng nhìn Trình Nguyên Hoa đến ngẩn ngơ.

Bà Tôn ở bên cạnh cậu ta khẽ cười nhỏ giọng nói: “Không tệ đúng không? Cậu cũng đã ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân, một cô gái tốt như vậy có lẽ cậu hài lòng rồi chứ?”

Trước đây bọn họ mà trêu ghẹo Mạc Nguyên như vậy thì mặt cậu ta đều không có biểu cảm gì.

Mà lần này.....

Tai của Mạc Nguyên lại ửng đỏ.

Bà Tôn kinh ngạc đến ngẩn ra rồi.

Thực sự là nhìn trúng rồi sao?!

Hạ Gia Thịnh trong đám người nhìn Trình Nguyên Hoa và Trình Kiều Vân rồi đột nhiên bật cười.

Nụ cười này là nụ cười chế giễu, chế giễu bản thân.... mắt mù.

Thảo nào lúc đó sau khi biết hắn và Trình Kiều Vân ở bên nhau, cha hắn đã nói với hắn---

Hai đứa con gái nhà họ Trình cha đều đã gặp qua, người mà con nhìn trúng vĩnh viễn không bằng Nguyên Hoa đâu, con sẽ hối hận.

Nụ cười Hạ Gia Thịnh dần dần trở nên đắng chát.

Mà giữa ánh nhìn của mọi người, đôi chân của Trình Kiều Vân đã hoàn toàn mềm nhũn rồi.

Ánh mắt của cô ta dời sang đám người rồi theo tiềm thức nhìn về phía Hạ Gia Thịnh nhưng vẻ mặt đối phương lại không có biểu tình gì, thậm chí ngay cả cau mày cũng không có, giống như một người xa lạ nhìn cô ta mà thôi.

Trước mắt Trình Kiều Vân tối sầm lại.

“Không vào thì không vào!” Trình Kiều Vân kiên trì nói, rồi sau đó vịn bàn đi về phía cửa.

0.14127 sec| 2388.641 kb