Đây đúng thật là vấn đề bọn họ cực kỳ muốn biết, nhà hàng của bọn họ cho dù có cả trăm loại món ăn, nhưng sao có thể tốt hơn thực đơn của hiệp hội mỹ thực được, nhiều nhất cũng chỉ được một góc mà thôi.
Mà đó còn là thành quả cả đời bọn họ, thậm chí là cả đời trước của bọn họ, hay đời trước trước nữa cùng nhau cố gắng.
Thực đơn của Tiệm mỹ thực Trình Ký hôm qua là cá, hôm nay là gà, lại còn được sáng tạo ra chỉ trong thời gian một năm! Loại tình huống này, thật sự là khiến cho bọn họ sợ rằng còn có tôm, vịt, ngỗng gì gì đó nữa.
Nghe vậy, Lưu Toàn Phúc lộ ra nụ cười bình tĩnh, cậu nói: “Món ăn của tiệm mỹ thực Trình Ký hiện nay còn tương đối ít, đầu bếp cũng chỉ có một người, còn cần thêm thời gian mới có thể làm ra nhiều món ăn ngon hơn. Tiệm mỹ thực Trình Ký chúng tôi rất coi trọng nguyên liệu nấu ăn, bất kể là gà hay cá, đều là do chúng tôi tự nuôi, kiểm soát nghiêm ngặt về chất lượng, cho nên tất cả các món ăn của chúng tôi đều phát triển dựa trên hay loài này.”
Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ có duy nhất món thịt lợn kho là do thầy tôi làm vì một người bạn có cống hiến to lớn cho tiệm mỹ thực Trình Ký, cũng bởi vậy, nguyên liệu nấu ăn hiện nay của chúng tôi chính là gà và cá.”
Lưu Toàn Phúc nói xong, các đầu bếp ngồi quanh bàn tròn đều nhao nhao gật đầu, vẻ mặt tán thưởng.
Đầu bếp kiểm soát nguyên liệu nấu ăn vô cùng nghiêm ngặt, nhà hàng của bọn họ cũng đã buôn bán nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ có nguồn nhập đáng tin cậy, Trình Nguyên Hoa cảm thấy không có nguồn nhập nào đáng tin cậy bằng tự mình nuôi dưỡng, đó là do cô luôn cầu toàn.
Bọn họ khá là khâm phục cô.
Nhưng bọn họ lại không có nghị lực nguyện ý chạy đến nơi giao giữa thành thị và nông thôn, sở hữu mảnh đất rộng lớn như vậy mở nhà hàng!
Lúc bọn họ còn đang gật đầu, Lưu Toàn Phúc nhếch miệng cười nói: “Nhưng thầy của tôi khoảng thời gian trước vừa mới kêu người mua một ít vịt con về, chờ nuôi một thời gian là có thể làm rất nhiều món ngon liên quan đến vịt rồi!”
Suy nghĩ của các đầu bếp còn đang gật đầu bỗng đóng băng, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Làm món ăn mới...
Làm món ăn mới mà cũng ngon như món trước đó đơn giản và dễ dàng như vậy sao?!
Các đầu bếp còn đang khiếp sợ, mà trong đám bọn họ, ánh mắt của Diệp Dư Chiêu sáng rực lên.
“...Làm vì một người bạn có cống hiến to lớn cho tiệm mỹ thực Trình Ký.”
Lời này vô cùng dễ hiểu, thành phẩm chính là một món thịt lợn kho đầy đủ sắc-hương-vị, cũng chẳng phải một chuyện lớn đến kinh thiên động địa, thậm chí những người khác ở đây căn bản không có đem những lời này để ở trong lòng.
Nhưng nhịp tim của Diệp Dư Chiêu lại rối loạn rất lâu.
Nhìn xuyên qua bức rèm ngăn cách phòng bếp, anh mơ hồ nhìn thấy người con gái mặc đồng phục đầu bếp, đội mũ đầu bếp kia, mang tinh thần nghiêm túc nấu nướng, dáng vẻ rất để tâm.
Đẹp tới tỏa sáng
Diệp Dư Chiêu đột nhiên che mặt, thầm nghĩ...
Đây chính là sự lãng mạn của đầu bếp đúng không?
Thực sự là muốn hớp hồn anh mà.
Ở vị trí trung gian, các đầu bếp thoát khỏi nỗi khiếp sợ, cuối cùng hơi bình tĩnh lại một chút, bọn họ đã bị đả kích thành thói quen rồi, buồn rồi lại buồn, dĩ nhiên cũng không có cảm giác gì nữa rồi...
Tới khi mấy món ăn sau đó được đưa ra, bọn họ đều hướng về phía đó, ngay lập tức bỏ sự hâm mộ và khiếp sợ vứt ra sau đầu, vây quanh mấy món ăn, nghị luận sôi nổi…
“Tuyệt thật! Món gà hầm nấm này thực sự rất ngon!”
“Thơm, non, mềm, chủ yếu là thịt gà này giữ lại được hương vị đậm đà, không còn nhạt nhẽo, nấm ở bên trong có mùi vị của canh gà, hương vị của nấm lại hòa hợp với canh gà, hoàn mỹ!”
“Đúng vậy, Mạc Nguyên, cậu ăn thử đi. Món ăn này không cần quá chú ý kỹ thuật thái cắt, khuyết điểm của Trình Ký đã được khắc phục rồi, cho nên món ngon Triệu thị của các cậu không theo kịp người ta rồi!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo