Hôm nay tất cả mọi người ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều đang phụ bán hàng, đến giờ ăn thì đều ăn ở bên ngoài, làm gì có ai trốn sau vườn ăn chứ?

Ngô Trung Tuyền nhìn hai người họ với vẻ mặt nghi ngờ, ông ta chạm mắt với Vương Ký, cực kỳ không vui.

Lúc này, Sư Huyền quay đầu lại, hỏi: “Xin hỏi ông có việc gì sao?”

Cũng có khả năng người này là khách của Trình Nguyên Hoa, bọn họ đã lâu không quay lại đây rồi, hôm nay mới tới, gần đây có ai ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thì bọn họ cũng không biết.

Với lại, người này đi thẳng về phía bọn họ, chắc chắn là có chuyện gì đó.

Ngô Trung Tuyền kéo ghế lại ngồi cạnh bàn, ngồi vào vị trí trước mặt hai người họ, vẻ mặt có chút bối rối.

Dù sao thì... vừa nãy mới cãi nhau với người đàn ông đó rồi, bây giờ nói ra là muốn ăn bún chua cay, có hợp lý không nhỉ?

Vương Ký cũng biết là mình đã hiểu lầm rồi, giọng điệu lập tức trở lên khách sáo: “Xin hỏi ông có việc gì không ạ?”

Hỏi lại lần nữa.

Ngô Trung Tuyền nói: “Tôi muốn ăn bún chua cay.”

Sư Huyền: “...”

Vương Ký: “...” ?

Ngô Trung Tuyền ho khan một tiếng, hùng hồn nói: “Vừa rồi cậu bất lịch sự với tôi như vậy, bây giờ chia cho tôi một ít bún chua cay của hai người thì có làm sao chứ?”

Ông ta cũng từng này tuổi rồi, cũng không sống được bao lâu nữa.

Không biết còn bao nhiêu đêm thanh bình nữa, tối nay ông ta chỉ muốn ăn một bát bún chua cay trước khi đi ngủ, nếu như không thỏa mãn ông ta, ông ta ngủ không ngon, tâm trạng cũng không tốt, thì phí cả cuộc đời này!

Ngô Trung Tuyền tự thuyết phục cái “da mặt dày” của bản thân, ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

Vương Ký cũng phục ông ta rồi, anh ta vốn không có ấn tượng tốt với ông già bất lịch sự này, anh ta hiểu lầm ông ta quả thật là lỗi của bản thân anh ta, nhưng đối phương lại tự tin mà yêu cầu ăn bún chua cay như vậy!

Đây…

Vương Ký kiềm chế cơn tức giận của mình, giải thích: “Vậy thì tôi xin lỗi ông, tôi đã hiểu lầm ông là khách hàng, nhưng chỗ chúng tôi không tiện cho lắm, nên không thể tiếp người khác được.”

“Có gì mà không tiện chứ?” Ngô Trung Tuyền hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu là người nổi tiếng nào đó sao?”

Vương Ký: “...”

Anh ta thực sự hết cách với ông già cứng đầu này rồi.

“Là tôi thấy không tiện, tôi là người trong giới giải trí, cũng có chút tiếng tăm, nếu như bị chụp trộm, thì sẽ làm phiền tới Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, nên mong ông thông cảm.” Sư Huyền giúp giải thích một câu.

Lúc này Ngô Trung Tuyền mới chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của Sư Huyền, nheo nheo mắt quan sát anh ta.

Lúc lâu sau, ông ta nói: “Không quen.”

Sư Huyền: “...”

Vương Ký: “...Bún chua cay này là tôi với anh ấy đang ăn, nếu ông muốn ăn, thì đi hỏi bà chủ Trình ấy.”

“Chỗ bà chủ Trình mà có, thì tôi tìm tới cậu làm gì?” Thái độ của Ngô Trung Tuyền vô cùng thẳng thắn.

Vương Ký nổi giận rồi, tức mình nói: “Này, ông già kia! Đây không phải là nhà của ông, ông tưởng ai cũng đi theo sau nịnh nọt ông à? Đi ra chỗ khác đi, đừng làm phiền chúng tôi ăn.”

Những người như Ngô Trung Tuyền, nhìn là biết được người khác nịnh nọt quanh năm, và theo tuổi tác ngày một già đi, tính cách cũng ngày càng trở nên ngang ngạnh.

Nhưng nói ra thì cũng không có ý gì xấu, thấy hai người không chịu chia cho ông ta một bát, nên tủi thân đứng dậy.

Vẻ mặt của ông ta trông cực kỳ oan ức, vừa đi vừa lầm bầm...

“Người nổi tiếng thì giỏi lắm à? Tôi đây cũng là người nổi tiếng này!”

“Thần Biển Thước! Tên tuổi của anh ta còn nổi tiếng hơn mấy người nhiều đấy!”

Ông Ngô rất cảm thấy rất tủi thân, mùi hương thơm của bún chua cay cứ bay tới từ phía sau lưng, khiến bước chân tiến về phía trước của người ta loạng choạng không muốn rời đi.

Aiiz.

Không biết lần sau phải làm như thế nào mới có thể thỉnh cầu bà chủ Trình làm lại một lần nữa đây?

0.10809 sec| 2386.727 kb