Vẻ mặt cô ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu tại sao cô luôn cảm thấy tối nay Diệp Dư Chiêu rất khác thường.

Với lại... giọng điệu của anh...

Sao lại kỳ cục như thế nhỉ?!

Mạc Nguyên nhận ra sự thù địch mà Diệp Dư Chiêu dành cho mình, cậu ta cảm thấy mình rất khí thế, đĩnh đạc, thế nhưng Diệp Dư Chiêu càng khí thế hơn cậu ta.

Giống như hai cô gái xinh đẹp cùng xuất hiện ở một địa điểm, họ sẽ cố tình so bì, thể hiện.

Hai người đàn ông cũng chẳng khác vậy là bao.

Đặc biệt là ở đây còn có một người con gái khiến bọn họ “đụng độ” với nhau.

Tất nhiên không có chuyện Mạc Nguyên vừa gặp đã yêu Trình Nguyên Hoa, nhưng cậu ta nhận ra địch ý của Diệp Dư Chiêu nên cũng vô thức bị cuốn theo.

Trong tình huống này, làm gì có người đàn ông nào chịu thua?

Thế là Mạc Nguyên nói: “Tôi cũng không phải người ngoài, tôi và Nguyên Hoa vừa gặp như đã quen thân, đều học được những điều hay từ đối phương, như vậy thì không tính người ngoài nữa rồi, giúp bạn bè cũng là lẽ đương nhiên.”

Cậu ta cũng duỗi tay, cầm lấy chiếc đĩa trong tay Trình Nguyên Hoa.

Một cái đĩa mà có những ba bàn tay cầm nó.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Cả hai đều là những chàng trai cực kỳ khôi ngô, tuy rằng Diệp Dư Chiêu nhỏ tuổi hơn nhưng làm boss Diệp bao năm nay, khí thế mạnh mẽ hơn hẳn.

Mạc Nguyên thì phả ra hơi thở quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, mỗi khi cong khóe môi đều toát ra sức hút cực kỳ gợi cảm.

Diệp Dư Chiêu đáp trả: “Một mình tôi giúp đỡ là được rồi, tôi quen thuộc với chỗ này rồi.”

Mạc Nguyên phản kích: “Anh mặc quần áo đắt tiền như vậy, làm bẩn thì phí quá, quần áo tôi đang mặc thích hợp để dọn dẹp hơn.”

Ánh mắt Diệp Dư Chiêu càng lạnh lẽo hơn, tựa như cây đao làm từ băng.

Nếu là người khác thì có lẽ họ đã lúng túng rồi.

Nhưng Mạc Nguyên đã tham gia chuẩn bị yến tiệc cho quan chức nhà nước, từng gặp gỡ lãnh đạo quốc gia nên khả năng chống chịu áp lực rất tốt, không hề nao núng mà đối diện với Diệp Dư Chiêu.

“Xoèn xoẹt...”

Tựa như có tiếng dòng điện phát ra.

Trình Nguyên Hoa: “...”

Tại sao hết người này đến người khác đều kỳ cục như vậy?

Trình Nguyên Hoa buông tay ra, chiếc đĩa chỉ còn Diệp Dư Chiêu và Mạc Nguyên cầm.

Cô nói: “Vậy hai người dọn dẹp đi, đúng lúc tôi muốn đi nghỉ ngơi.”

Diệp Dư Chiêu: “...”

Mạc Nguyên: “...”

Trình Nguyên Hoa đi đến băng ghế bên cạnh bệ bếp ngồi xuống, lấy mấy hạt dưa ra, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi: “À đúng rồi, hai người muốn nói chuyện gì với tôi? Từng người nói đi, tôi đang nghe đây.”

Diệp Dư Chiêu: “...”

Mạc Nguyên: “...”

“Sao vậy? Có phải gặp thời rồi à?” Sư Huyền cười tươi như hoa, đặt một cái thau bún chua cay ở giữa hai người.

Vương Ký cũng nở nụ cười: “Khổ cho thằng nhóc cậu phải nhớ mặt tôi!”

Sư Huyền lắc đầu, cười nhạt: “Tôi nhớ anh làm gì? Cảm ơn bà chủ Trình đi, cô ấy vẫn nhớ lần trước anh giúp cô ấy giải quyết chuyện Từ Ngọc, anh không nhận tiền của cô ấy nên cô ấy vẫn luôn đền đáp ân tình cho anh.”

Vương Ký cảm thán: “Bà chủ Trình trượng nghĩa quá.”

Anh ta duỗi tay nhân lấy bát đũa mà Sư Huyền đưa cho, ngạc nhiên nói: “Sao chỉ có bát nhỏ thế này?”

“Bát to đều dành cho mọi người đến mua bún chua cay rồi, chúng ta dùng bát nhỏ đi, gắp vào bát rồi ăn.” Sư Huyền nói rồi làm mẫu, ăn trước.

Vương Ký lắc đầu, cũng ăn theo.

“Ngon quá!” Vương Ký không nhịn được mà gật đầu, cười tươi.

Sư Huyền nhướng mày: “Cuối cùng anh cũng chịu cười rồi. Dạo này làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à? Không biết hôm nay anh chạy đi đâu mà đến chiều mới tất tả quay về.”

Vương Ký hơi cúi đầu, thậm chí dừng lại không ăn bún chua cay nữa.

Có thể làm con người mất đi hứng thú ăn uống ắt hẳn là chuyện cực kỳ quan trọng.

Ánh mắt Sư Huyền càng thắc mắc hơn, biểu cảm cũng hơi nghiêm túc lại.

Vương Ký nói: “Tôi nghe nói... Sức khỏe của ca thần càng ngày càng xấu đi, khoảng thời gian trước phải nhập viện điều trị.”

Sư Huyền cực kỳ ngạc nhiên.

0.74279 sec| 2387.883 kb