Ca thần đã lui về phía sau sân khấu, cũng bởi vậy mà không có hot search nào về chuyện này, Sư Huyền lại càng không biết.

Vẻ mặt Vương Ký cực kỳ áy náy.

Sư Huyền hỏi: “Vậy anh chạy đi đâu? Anh định làm gì?”

“Tôi đi tìm ông Ngô – Ngô Trung Tuyền...” Vương Ký hơi cúi đầu: “Tiếc là cho dù tôi nhờ vả được người ta, tìm được địa chỉ nhà ông ấy thì cũng không có cách nào cả...”

Sư Huyền vội hỏi: “Sao lại không có cách?”

Đã tìm được đến nhà rồi, sao lại không có cách?

Không chữa khỏi được sao?

Vương Ký thở dài, buồn bã nói: “Con của ông Ngô nói rằng ông ấy không có ở nhà, tôi hỏi khi nào ông ấy về thì nghe bảo không biết ngày về. Tôi chờ hai ngày nhưng không thấy có động tĩnh gì cả. Ông ấy lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể một mình đi xa được chứ, chắc chắn là tránh mặt rồi...”

Hễ nhắc lại chuyện này là Vương Ký lại bực bội.

Có điều đúng là Ngô Trung Tuyền đã lớn tuổi rồi, người ta khám bệnh có thân phận gì? Còn mình có thân phận gì?

Bị đóng cửa không tiếp là chuyện nằm trong dự liệu, có điều vẫn rất hụt hẫng.

Sư Huyền vỗ vai anh ta, an ủi: “Thôi đừng nghĩ nữa, ăn bún chua cay trước đi, sung sướng được giây nào thì cố gắng mà tận hưởng giây đó. Đây là bà chủ Trình cố tình để dành cho chúng ta đấy!”

“Ài, được!”

Buổi tối nấu rất nhiều bún chua cay, nhưng vẫn không đủ để phục vụ cho nhiều người như vậy. Bọn họ dù không đói nhưng vẫn ăn một bát, ăn hết bát thứ nhất lại muốn ăn sang bát thứ hai.

Thế nên lúc rời đi, ai ai cũng nhớ nhung món bún chua cay, thậm chí còn có người... nếu không được ăn một bát bún chua cay thì không ngủ được!

Ngô Trung Tuyền chính là một trong số đó.

Mấy hôm nay, ngày nào ông ta cũng ở lại tiệm Mỹ Thực Trình Ký, bún chua cay đã hết rồi, ông ta nuốt nuốt nước miếng, chỉ hận không thể được ăn hai bát.

Đáng tiếc... Ông ta đến phòng bếp hỏi thì Trình Nguyên Hoa nói rằng không còn thừa một bát nào. Bún hết rồi, muốn nấu thêm cũng không được.

Ngô Trung Tuyền ỉu xìu, ở trong phòng bếp, ngoại trừ Trình Nguyên Hoa ra còn hai người đàn ông đứng rửa bát trong bầu không khí kỳ lạ.

Cơ mà ông ta đều đã gặp hai người này. Một người là thực khách của tiệm Mỹ Thực Trình Ký, một người là một trong những đầu bếp thưởng thức món ăn hôm nay.

Bầu không khí kỳ quái đến mức ông ta cảm thấy khó chịu.

Thế là Ngô Trung Tuyền mang hạt dựa mà Trình Nguyên Hoa cho ra sau nhà.

Nhưng mà ông ta vừa bước đến sau nhà thì đã ngửi thấy hương thơm chua cay đậm đà.

Ông ta rảo bước chân, lần theo hương thơm mà đi đến.

Dưới tán cây lê, một thau bún chua cay cực kỳ lớn ở trên bàn, giữa hai băng ghế. Thế nhưng trên ghế đã có người ngồi, một người trẻ tuổi, một người lớn tuổi hơn, hai người đang cầm bát nhỏ, gắp bún ăn.

Một cái thau bún chua cay lớn ngần ấy đó!

Ngô Trung Tuyền nhìn mà chảy nước miếng.

Dưới đất chỉ có con cún đen đang vẫy đuôi với chàng trai trẻ tuổi hơn, âm thanh nó phát ra vẫn còn rất non nớt...

“Grừ!!”

Sư Huyền: “Hoàng Thượng à, mày là chó, không phải sói, sao lại học tiếng sủa linh tinh này ở đâu thế?”

“Gâu áu!!”

Sư Huyền: “... Không được, không ăn được thật mà, chủ mày dặn dò rồi, chỉ được cho mày ăn một chút thôi, mày đã ăn rồi sao còn đòi nữa?”

“Gâu gâu gâu!”

Sư Huyền: “Không cho nữa! Có sủa cũng không có đâu!”

Vương Ký ngồi bên cạnh phì cười: “Ha...”

Sư Huyền lườm anh ta một cái.

Vương Ký nói: “Cậu nói chuyện với một con chó làm gì, nó có nghe hiểu cậu nói gì không?”

Sư Huyền nghiêm nét mặt: “Tuy rằng nó không thể hiểu được hết nhưng thật sự nó rất thông minh, đại khái là vẫn hiểu được.”

Giọng điệu của Sư Huyền rất chắc chắn.

“Tào lao, chẳng lẽ nó thành tinh à, tôi thấy cậu...” Vương Ký đang nói bỗng dừng lại.

Bởi vì...

Hoàng Thượng đang trừng mắt nhìn anh ta một cách “hung ác”, nhe răng trợn mắt.

Tuy rằng một chú cún con miệng còn hôi sữa uy hiếp như vậy chẳng có tác dụng gì, nhưng vẫn khiến Vương Ký lắp bắp kinh hãi.

0.05270 sec| 2387.961 kb