“Vậy ông nói chúng ta nên xử lý như thế nào đây? Bác bỏ tin đồn? Lấy chứng cứ ra?”
“Đương nhiên là để cộng đồng mạng thấy sự công chính của chúng ta rồi!”
“Thấy như thế nào? Bây giờ nên là lúc hỗ trợ Hội trưởng đưa ra chứng cứ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có thể đảm nhận được đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực!”
“Lấy chứng cứ như thế nào? Bảo mọi người đi thử sao?”
“Chẳng phải Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nói đến lúc đó sẽ phát trực tiếp sao? Đến lúc đó là tự nhiên có thể chứng minh được rồi!”
“Nếu....”
....
Người hai bên cãi qua cãi lại, Hướng Lượng lắng nghe, thỉnh thoảng lại lạnh lùng nhìn mấy người đang tranh cãi cho Phùng Bình Nam.
Mà Phùng Bình Nam ngồi ở trên đó không nói một lời, một đôi mắt bình tĩnh không hề gợn sóng nhìn bọn họ.
Ông ấy cũng đang ghi nhớ từng người, ghi nhớ những người chờ không kịp muốn đẩy ông ấy xuống.
Còn có mấy người ẩu giấu rất sâu không lộ đầu....
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký....
“Có lẽ chú Nam đang họp rồi đúng không?” Vẻ mặt Lưu Toàn Phúc xoắn xuýt sờ sờ cằm.
Trình Nguyên Hoa rất bình tĩnh, vừa lặt rau vừa nói: “Không sao đâu, chú Nam đã sống mấy chục năm rồi, đừng nhìn biểu hiện bình thường của ông ấy không có gì, ngốc ngốc giống như anh. Nhưng thực sự đến bước quan trọng chắc chắn sẽ nhanh nhạy hơn anh, sẽ có biện pháp rút lui toàn thân.”
Diệp Dư Chiêu gật đầu.
Đúng vậy, hôm nay anh sáng sớm đã đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rồi, thực ra Trình Nguyên Hoa có chuyện cần anh giúp đỡ, bảo Thư ký Ninh chỉ huy là được rồi nhưng Diệp Dư Chiêu tự mình không nhịn được chạy đến đây.
Anh còn mang theo cua, từ sau tháng mười một món Thịt cua viên đầu sư tử hầm của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không bán nữa, các thực khách thiếu chút nữa khóc ngất ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Lại nhìn thấy bên trên cái bảng đen nhỏ ở trước cửa nhà ăn viết lê viên ngào đường mật cũng sẽ ngừng bán vào ngày mười một đến ngày hai mươi hàng tháng, cộng đồng mạng đều sắp khóc như chó rồi.
Điều này giống như dùng dao đâm vào tim, còn là một lần hai dao nữa!!
Tất cả các món ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều tốt nhất trong lòng, mất đi bất kỳ món nào cũng đều đau lòng giống như bị cắt một miếng thịt!
May là trên đó cũng viết đến lúc đó sẽ có món mới.
Mấy người này mới không nhấn chìm Tiệm Mỹ Thực Trình Ký trong nước mắt.
Nhưng mấy người này không bao gồm Diệp Dư Chiêu.
Anh đã góp phần rất nhiều vào mối nguy lần này của Trình Ký, Trình Nguyên Hoa hỏi anh muốn ăn gì, anh vừa trả lời là Thịt cua viên đầu sư tử hầm thì Trình Nguyên Hoa đã bảo anh mang cua tới đây.
Mùa này gạch cua cũng không tệ, Trình Nguyên Hoa chuẩn bị dùng gạch cua làm cho Diệp Dư Chiêu.
Khóe miệng Diệp Dư Chiêu nở nụ cười khi nhìn Trình Nguyên Hoa ở bên cạnh nghiêm túc xử lý nguyên liệu: “Làm nhiều chút đi, có thể năm nay không ăn được bao nhiêu bữa như thế này nữa đâu.”
Qua mùa cua rồi sẽ không ngon được như vậy nữa, hơn nữa cua ngon cũng không còn nữa.
Trình Nguyên Hoa không nói gì mà trực tiếp đồng ý.
Diệp Dư Chiêu giúp đỡ nhiều việc như vậy, cô làm chút đồ ăn đền đáp đã xem như là bản thân lời rồi.
Nhưng Diệp Dư Chiêu lại nghĩ. Bà chủ Trình đối xử với mình thật tốt, tốt hơn tất cả mọi người đối xử với mình!
Chậc chậc.
Lưu béo, Sư Huyền bọn họ cùng với thực khách cho dù có yêu cầu như thế nào đi nữa thì Trình Nguyên Hoa cũng đều không động đậy.
Nhưng trong tiệm này những người duy nhất có thể chọn đồ ăn là hai vợ chồng Dương Lâm và anh thôi.
Diệp Dư Chiêu suy nghĩ vô cùng tốt đẹp.
Lưu Toàn Phúc vẫn còn cáu vì lời nói trước đây: “Cái gì gọi là ngốc giống tôi?! Tôi ngốc chỗ nào?!”
“Anh chỗ nào cũng ngốc.” Trình Nguyên Hoa nói xong thì cúi đầu tiếp tục xử lý nguyên liệu.
Lưu Toàn Phúc: “....” Cậu thực sự quá không có địa vị ở chỗ này rồi!!!
Mấy người ở bên cạnh thấy vậy thì âm thầm cười ra tiếng.
Mười phút sau.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo