Trình Nguyên Hoa thúc giục: “Mau đưa nó đến sân sau, dùng thùng các tông làm tổ, đừng để gió thổi quá mạnh.”
Lưu Toàn Bội lập tức gật đầu, cẩn thận ôm chó nhỏ vào sân sau.
Trình Nguyên Hoa rửa tay, khử trùng, thay quần áo rồi mới bắt đầu vào bếp nấu ăn.
Bởi vì hôm nay thời gian nấu bị chậm trễ, cho nên sau khi Trình Nguyên Hoa nấu xong tất cả các món, Từ Tú Uyển khi thu tiền đã giảm giá 20% tất cả các món ăn.
Đừng coi thường cái giảm giá 20% này, ăn ở Mỹ Thực Trình Ký, nếu giảm giá 20% thì có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, đặc biệt là canh dưỡng sinh.
Lúc này Trình Nguyên Hoa đã đi tới sân sau.
“Bà chủ Trình đào hố để làm gì vậy?” Sư Huyền mang theo ánh mắt tò mò.
Lưu béo ôm một cái thùng giấy đi đến: “Sư phụ, trong này là cái gì thế?”
Trình Nguyên Hoa đã nhờ cậu bê nó từ cốp xe ra.
Trình Nguyên Hoa: “Đưa nó đến đây để chôn đi.”
Theo yêu cầu của Trình Nguyên Hoa, Sư Huyền đã đào một cái hố rất sâu, cuối cùng thì cũng có thể chôn chú chó bất hạnh này.
Lưu Toàn Phúc lúc này mới mờ mịt mà mở thùng ra, hoảng sợ kêu: “Ôi mẹ ơi!”
Khiến mọi người đi qua cũng phải quay lại nhìn.
“Ôi mẹ ơi, không phải bà chủ Trình đâm phải nó chứ?” Sư Huyền kinh hãi.
Trình Nguyên Hoa lạnh lùng nhìn anh ta.
Sư Huyền: “...”
Anh ta dừng một chút mới nói: “Được rồi, bà chủ Trình sẽ không thể không cẩn thận như vậy được.”
Chú chó kia vẫn còn đang trợn mắt, thoạt nhìn có chút dọa người.
Trình Nguyệt Hoa ngồi xổm xuống, nhìn chú chó lớn màu vàng đã được đặt trong hố, nói: “Đừng lo lắng, sau này tao sẽ chăm sóc nó thật tốt, nó tên là Hoàng Thượng, sau này nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Nói xong cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt giúp chú chó lớn khép mắt lại.
Khi nhắm mắt lại, chú chó vàng này trở nên hiền lành hơn rất nhiều, nhìn giống như đang nghỉ ngơi, đã không còn cái cảm giác khiến người khác sợ hãi vừa nãy.
Trình Nguyên Hoa đứng lên nói về những gì cô gặp trên đường đi và như thế nào lại tìm được chú chó con này.
Mấy người bọn họ mỗi người một tay để có thể chôn cất chú chó lớn.
Nơi này cách Trình Ký không quá xa, nhưng cũng không tính là gần, chú chó này còn nhỏ, về sau cho dù nó không nhớ thì để nó ở gần với mẹ nó thì tốt hơn.
Lưu Toàn Phúc thực sự tức giận, phẫn nộ nói: “Thật sự là quá thiếu đạo đức!”
Sư Huyền và Lưu Toàn Phúc sắc mặt đều trở nên rất khó coi.
Cơn tức giận của Trình Nguyên Hoa đã giảm bớt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sau này đối tốt với Hoàng Thượng một chút, nó tình cờ mà đi đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký của chúng ta, cũng coi như là có duyên phận rồi.”
Nếu tối hôm qua không đề cập đến Hoàng Thượng, Trình Nguyên Hoa hôm nay cũng sẽ không đi mua chó, vậy chú chó này cũng có lẽ sẽ không thể sống sót, lại càng không có cơ hội đi đến trước mặt cô. Nếu Trình Nguyên Hoa đến trễ, thì chú chó này chắc cũng không thể kiên trì được.
Là duyên phận, cũng là vận mệnh.
Về sau, nó chính là một thành viên của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, nó sẽ sống thật tốt, chú chó lớn cũng có thể ngủ yên.
“Ngoan nào, đến đây uống chút sữa nào.” Lưu Toàn Phúc cười dịu dàng, ngồi xổm xuống, cúi đầu nhẹ giọng nói.
Ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này, có thể khiến Lưu Toàn Phúc đối đãi một cách nhẹ nhàng, ngoại trừ Sư Huyền, chắc chỉ có chú chó con này được đối xử đặc biệt như vậy.
“Gâu...” cho dù nó có lớn tiếng sủa thì cũng chỉ là tiếng của một chú chó nhỏ đang tỏ vẻ tức giận.
Nó chỉ nhẹ liếm vài cái, không có ý định uống thêm.
Đợi đến khi Trình Nguyên Hoa bưng canh Dưỡng sinh đi ra, chó nhỏ mắt bỗng sáng rực “Gâu”.
Tiếng sủa trở nên kích động gấp hai lần.
Có lẽ là giống như chim non, Hoàng Thượng chỉ coi Trình Nguyên Hoa là chủ của nó, đối với người khác đều bày ra bộ dạng lạnh lùng.
Tuy nhiên Hoàng Thượng có vẻ ngoài rất đáng yêu, đám Lưu Toàn Phúc thích nhất là xoa đầu nó.
Trình Nguyên Hoa tới gần khiến chó nhỏ vui vẻ, vô cùng kích động.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo