Thấy không mê hoặc được cô, Sư Huyền đứng thẳng người, chỉnh là quần áo, cười lớn nói: “Một lát nữa sẽ nấu Trác Tương Miến sao? Tôi cũng muốn ăn.”

Trình Nguyên Hoa: “.. .” Được thôi, vì một chén mì, anh ta lại tung ra mị lực.

Cô trợn trắng mắt: “Tối nay anh ăn nhiều như vậy, lại còn muốn ăn nữa? Không phải minh tinh rất sợ béo sao? Sao anh bình đã mẻ lại muốn sứt vậy!”

“Còn không phải là cô làm đồ ăn quá ngon sao, còn nữa tôi gầy như vậy.. .”

Hai người đang xoay quanh chuyện Sư Huyền nên ăn hay không, tuy Trình Nguyên Hoa đang nấu mì cho Diệp Dư Chiêu, nhưng lại luôn nói chuyện với Sư Huyền.

Diệp Dư Chiêu: “.. .”

Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn về hướng Sư Huyền, hơi mang theo.. . Sát khí.

Bên cạnh, hai tay Lưu Toàn Bội đang nâng gương mặt, vẻ mặt kích động: “A a a! Nhóc con trưởng thành rồi! Thậm chí còn biết tìm bạn đời cho mình nữa, không còn bộ dạng tránh phụ nữ ba trăm dặm như trước đây nữa! Trước đây chúng ta còn lo lắng cho chuyện tình cảm của anh nữa, sợ anh bị những yêu tinh kia quyến rũ, lại sợ anh mãi không tìm được đối tượng.”

Tay cô ta lại nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt mang theo sự hưng phấn: “Nhóc con có ánh mắt thật tinh tường! Sư phụ Nguyên Hoa rất tốt, vừa vặn rất xứng với Nhóc con! A a a! CP này tôi muốn chèo!”

Diệp Dư Chiêu quay đầu nhìn về phía cô ta.

Lưu Toàn Bội ngồi bên cạnh Diệp Dư Chiêu, Trình Nguyên Hoa và Sư Huyền không nghe thấy, nhưng Diệp Dư Chiêu lại nghe thấy.

Mặc dù có một số từ nghe không hiểu, nhưng ý tứ thì hiểu rồi.

Người này ghép Trình Nguyên Hoa và Sư Huyền thành một đôi.

Diệp Dư Chiêu không rõ tâm tình hiện tại của mình, trái tim dường như bị thứ gì đó kẹp chặt lấy rồi dìm xuống biển sâu, sôi bọt ùng ục, khiến anh rất muốn một cước đá bay Sư Huyền, sau đó đứng ở vị trí của Sư Huyền cùng bà chủ Trình cười cười nói nói.

Bây giờ anh vẫn chưa biết, thứ đang nhấn chìm trái tim anh, thuật ngữ gọi là “ghen”

Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Lưu Toàn Bội, rồi sau đó nói với Lưu Toàn Phúc: “Lưu béo, sau này đừng dẫn dắt mấy tên ngốc vào quán.”

Ngu thì đã thôi đi, lại còn không có mắt nhìn.

Bà chủ Trình thiên vị anh, cô ta không nhận ra sao?

Nói xong, anh đứng dậy, đi đến chỗ Trình Nguyên Hoa.

Lưu Toàn Phúc: “...”

Lưu Toàn Bội: “Anh ta có ý gì?”

Lưu Toàn Phúc: “Nói em là đồ ngốc”

Lưu Toàn Bội: “...”

Chú Nam đi rồi, nhưng Lưu Toàn Bội lại đến rồi, mặc dù cô ta cũng không ở lại được bao lâu nhưng tạm thời giúp đỡ cũng đủ.

Con nhóc này rất thiếu đòn độc của xã hội, suy nghĩ tương đối đơn thuần, quát cô ta đi làm việc thì chắc chắn sẽ không được, phải dùng lời hay ý đẹp khen cô ta, cô ta lập tức có thể làm việc một cách tốt nhất.

Việc này Trình Nguyên Hoa thỏa mãn được.

Lưu béo giúp việc trong nhà bếp, Sư Huyền như cũ vớt cá mổ cá, Lưu Toàn Bội giúp chạy vặt, Dương Lâm và Từ Tú Uyển người thì thỉnh thoảng giúp đỡ, người thì phụ trách gọi món thu tiền.

Diệp Tư Chiêu thỉnh thoảng sẽ ngồi xe đến ăn bữa cơm, sau đó đóng gói mang về một suất canh Dưỡng Sinh.

Thời gian thoáng cái đã đến mười ngày cuối của tháng 10.

“Dư Chiêu của chúng ta có mắt nhìn, gặp được người con gái cực kì tốt như bà chủ Trình!” Ông cụ Diệp vừa ăn canh vừa hưởng thụ: “Canh Dưỡng Sinh này vừa ngon lại dưỡng sinh, quá tuyệt!”

Diệp Sâm gật đầu công nhận nói: “Đúng, quá tuyệt”

Mẹ Diệp ăn xong bát canh của mình, cầm chiếc gương nhỏ ngắm nghía khuôn mặt, sau đó vô cùng đắc chí đứng lên: “Tôi ra ngoài gặp mặt những quý bà khác đây, tối nay có lẽ sẽ không về đâu.”

Diệp Sâm có chút khó chịu, nhưng cũng chẳng nói gì.

Gần đây uống canh Dưỡng Sinh này, tinh thần diện mạo của nhà họ hoàn toàn thay đổi.

Ba bệnh nguy cơ cao của ông cụ Diệp cũng giảm xuống, cả người cũng vô cùng tràn đầy năng lượng.

Mà bản thân Diệp Sâm…khụ khụ, dường như trở về ngày tháng trẻ trung khỏe mạnh, đến nỗi mẹ Diệp mặt mày rạng rỡ, mỗi ngày đều trang điểm thật xinh đẹp lên khuôn mặt vốn đã mỹ miều, ra ngoài gặp mặt với chị em của mình.

0.04280 sec| 2385.078 kb