Trình Kiều Vân không nói gì nữa, cho dù cô ta không hiểu chuyện nhưng cũng biết rằng nếu bây giờ những đầu bếp ở nhà hàng bỏ đi thì nhà hàng này sẽ trở thành bộ dạng gì.

Hiện giờ Nhà hàng Trình Gia đang sử dụng đầu bếp Sơn Đông chính gốc nhất, nếu mà họ bỏ đi thì trừ khi bỏ ra khoản tiền lớn còn không rất khó để tìm đầu bếp Sơn Đông được truyền dạy lại chính gốc.

Cô ta nghiến răng nói: “Vậy thì tìm anh Gia Thịnh nghĩ cách, cố gắng nhất để chúng ta có được thư mời! Con muốn xem, ở thành phố Bạch Dương này còn có quán ăn nào tốt hơn Nhà hàng Trình Gia!”

Trình Trường Đông gật đầu: “Kiều Vân con đi tìm anh Gia Thịnh của con, cha cũng nghĩ cách nào xem có thể móc nối được quan hệ.”

“Vâng!”

Mà hiện tại, Trình Nguyên Hoa đang trong nhà bếp, hoàn toàn không biết gì về sự bàn tán và phỏng đoán của người khác.

Diệp Dư Chiêu, Lưu Toàn Phúc, Sư Huyền, Lưu Toàn Bội và Dương Lâm, Từ Tú Uyển đang chăm chăm nhìn vào tay…của cô.

Trình Nguyên Hoa đang nấu bún chua cay.

Sớm nay Dương Lâm ngủ dậy, đột nhiên nhắc đến muốn ăn bún chua cay.

Trình Nguyên Hoa biết rằng hôm nay là sinh nhật của Dương Thiến Thiến, bún chua cay là món hồi nhỏ mẹ cô thích nhất.

Lúc đó người lớn đều không cho trẻ con ăn những thứ quá cay quá dầu như này, vì vậy việc mẹ cô thích nhất là vào ngày sinh nhật mình van nài Dương Lâm và Từ Tú Uyển đi ăn bún chua cay.

Sau khi gả cho Trình Trường Tây, ông chiều bà, thói quen này vẫn cứ tiếp tục cho đến khi bà rời xa thế giới này.

Sinh nhật của Dương Thiến Thiến đến rồi vì vậy ông ngoại muốn ăn bún chua cay.

Con gái duy nhất mất đi là nỗi đau không gì bằng đối với hai người, nếu không phải do còn đứa cháu gái, sợ rằng bọn họ đã không kiên trì nổi nữa.

Trình Nguyên Hoa không nói gì, cứ khi nào rảnh lại cùng ba người Lưu Toàn Phúc, Sư Huyền và Lưu Toàn Bội nấu bún, cô dùng hành động để làm cho hai người thân còn lại duy nhất của cô có thể cảm thấy vui vẻ.

Từ sau khi có canh Dưỡng Sinh, của cải của hệ thống trực tiếp tăng cao, cô cũng không thiếu tiền đề mua bún chua cay.

Bột nấu bún chua cay là khoai lang, khoai lang ngọt và bột đậu Hà Lan.

Buổi sáng đã làm xong bột, một phần phơi khô, một phần… chuẩn bị vào nồi.

Tối nay bọn họ đều ăn ít, để dành bụng đợi ăn bún chua cay.

Món ăn này là món ăn bình dân của khu vực Tứ Châu và Quý Châu, món ăn Tứ Xuyên vẫn luôn là nền ẩm thực thường thấy nhất trong nhân gian, món bún chua cay này có thể ăn ở bất cứ đâu trên mọi miền đất nước, có nơi nấu không ngon, cũng có nơi nấu cực kỳ ngon, bún chua cay Trùng Khánh chính gốc chắc chắn là nổi bật nhất.

Đặc điểm của bún chua cay là chua, cay, tê, tươi ngon, có bột, theo quy tắc pha chế tốt nguyên liệu, sau khi nấu chín mộc nhĩ, đổ một phần nguyên liệu vào trong nước dùng, nấu ra hương vị, nấu ra dầu ớt.

Sau đó thì đổ mộc nhĩ đã thái nhỏ và nguyên liệu vào, thêm bột và nấu từ từ, đổ một phần nguyên liệu vào một chiếc bát, vớt bún chua cay từ trong nồi ra cho vào bát và múc canh vào bát, rắc rau thơm, đậu nành giòn, su hào lên trên.

Nước dùng đỏ au cùng với sợi mì óng ánh, một hương vị chua cay nồng xâm nhập vào mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

“Mau cho tôi một bát!” Lưu Toàn Phúc vừa nuốt nước bọt vừa dựa sát.

Trình Nguyên Hoa đưa cho cậu một bát bún chua cay, cậu nhanh chóng nhận lấy đến đặt trước mắt Từ Tú Uyển, mỉm cười vui vẻ: “Bà ngoại ăn đi ạ!”

Nói xong, cũng không để ý được Từ Tú Uyển nói cái gì, lại chạy đến trước mặt Trình Nguyên Hoa, đỏ mắt chờ mong.

Lưu Toàn Bội vốn dĩ tay bê bát bún chuẩn bị ăn, nhìn thấy lập tức ngừng lại, sau đó cả khuôn mặt tươi cười đặt bát bún chua cay đến trước mặt Dương Lâm: “Ông ngoại ăn đi ạ!”

Yêu trẻ kính già, bây giờ kính già rồi, có phải nên yêu trẻ không?

0.14499 sec| 2384.375 kb