Mặt Châu Quyên trắng bệt, giọng nói hơi run rẩy: “Không không không.... Không phải! Thím Từ.... Xin lỗi.... tôi là đến mua một phần canh Dưỡng sinh cho Chí Hướng! Chuyện trước đây là tôi có lỗi với mọi người, không liên quan gì đến Chí Hướng, tôi dập đầu lạy thím, xin thím....”
Chị ta nói rồi muốn quỳ xuống, sợ rằng quỳ xong rồi sắp bị đuổi ra ngoài.
Nhưng Vương Chí Hướng và Từ Tú Uyển cùng lúc kéo chị ta lại.
Vương Chí Hướng lắc lắc đầu.
Bản thân anh ta có thể quỳ nhưng lại không muốn Châu Quyên quỳ, nếu không được thì bọn họ rời đi là được rồi.
Giọng Từ Tú Uyển hơi hung dữ: “Đừng hở tí là quỳ, bị người khác nhìn thấy còn tưởng rằng tôi đã làm gì cô!”
Lưu Toàn Bội đã ngẩn người rồi, cô ta lại nhìn hai người này lần nữa, cảm thấy dáng vẻ của hai người này không có khả năng sẽ gây hại cho Từ Tú Uyển nên lập tức chạy đến phòng bếp tìm Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa nghe vậy thì lập tức gác công việc trên tay lại nói với anh béo: “Anh đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”
Châu Quyển và Vương Chí Hướng đến rồi?
Sao hai người này lại đến đây?
Cô đi nhanh ra ngoài, Từ Tú Uyển vẫn còn đang chỉ trích Châu Quyển, không ngừng nói chị ta có lỗi với sự tin tưởng của bà cụ.
Trình Nguyên Hoa đi lên đỡ bà ngoại, giọng nói bình tĩnh ung dung: “Chuyện gì vậy? Sao bọn họ lại ở đây?”
Lưu Toàn Bội lập tức giải thích: “Bọn họ đã đặt được chỗ nên tôi để bọn họ vào....”
Mặt cô ta rất xoắn xuýt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ cô ta là “nhân viên” của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cũng biết rõ Trình Nguyên Hoa không phải là người không nói lý lẽ, xem ra hai người này xác thực là đã làm qua chuyện gì khiến người ta tức giận rồi!
Cho dù Lưu Toàn Bội khi nãy có hơi đồng cảm với hai người này nhưng cũng không mở miệng giúp bọn họ nói chuyện.
Trình Nguyên Hoa gật gật đầu, lại nhìn Từ Tú Uyển viết hóa đơn thì đã biết hai người này tại sao lại đến đây rồi.
Canh Dưỡng sinh.
Chuyện lần trước thất bại, Trình Kiều Vân chắc chắn sẽ không để Vương Chí Hướng liên hệ với bác sĩ, thực tế mà nói cho dù thành công rồi, cô ta cũng chưa chắc sẽ để ý bọn họ.
Vương Chí Hướng mắc bệnh ung thư nên thân thể đã yếu rồi, mà Châu Quyên e rằng có nghèo cũng sẽ vì Vương Chí Hướng chi tiền.
Chắc chắn là từ đâu đó nghe được canh Dưỡng sinh của bọn họ tốt, vì muốn Vương Chí Hướng tốt lên, dù mất mặt cũng phải đến đây mua. Vì thế liền đặt vị trí, vậy mà đã bị bọn họ đặt được rồi, cho nên mới có màn này ngày hôm nay.
Một lúc thì Trình Nguyên Hoa đã gần như đoán được rồi cho nên cô gật gật đầu, không đi quan tâm hai người này nữa chỉ xoay người cười vỗ về Từ Tú Uyển: “Bà ngoại, không có chuyện gì đâu, đừng có tức giận nữa! Tức giận rồi không cẩn thận làm cho tóc hai ngày nay vừa mới đen lại lại thành bạc đó!”
Vừa nói xong lời này thì Từ Tú Uyển ngay lập tức bật cười.
Trình Nguyên Hoa lại cười nói: “Bà mau tới phòng bếp nghỉ ngơi một lát đi, vừa lúc có thẻ giúp đỡ cháu!”
Từ Tú Uyển nhìn nhìn hai người Châu Quyên rồi sau đó chuyển tầm nhìn, không nói gì với hai người đó nữa, chỉ cười híp mắt nói với Trình Nguyên Hoa: “Được được được, bà ngoại đến phòng bếp giúp cháu!”
Bà cụ cười đầy yêu thương, trong lòng lại hiểu được ít nhiều ý của Trình Nguyên Hoa.
Thật ra.... bà cụ cũng chỉ là vì tức giận nên mắng, không có khả năng thực sự đuổi bọn họ ra ngoài.
Bà cụ không làm được chuyện này, hầu hết mọi người trên thế giới này vẫn có một trái tim mềm yếu.
Trình Nguyên Hoa vẫn là không nhìn hai người Châu Quyên, chỉ nói với Lưu Toàn Bội: “Bội Bội, đều là khách hàng, đối đãi như bình thường đi.”
Nói xong, không phản ứng với Châu Quyên có lời muốn nói nhưng lại do dự, kéo tay Từ Tú Uyển, cười cười nói nói đi vào phòng bếp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo