Sư phụ Nguyên Hoa đối với cô ta tốt như vậy, cô ta lại còn mắng cô, thật sự là rất không nên!
Hu hu hu, thật đáng trách!
Trình Nguyên Hoa hài lòng gật đầu: “Nên như vậy mà.”
Đừng ngại, làm việc cho cô thật chăm chỉ! Là loại làm việc không cần tiền lương!
Lưu Toàn Phúc ăn xong phần của mình, hâm mộ nhìn Sư Huyền, có chút ghen tỵ nói: “Rõ ràng là em họ của tôi, kết quả lại đưa thứ tốt cho anh.. .”
Sư Huyền không phản ứng cậu, chỉ là âm thanh ăn bánh ngọt phóng đại lên, khiến giọng điệu nuốt nước bọt của Lưu Toàn Phúc càng rõ hơn.
“Sư phụ, chúng ta cũng đem hai cái khác ăn luôn đi!” Lưu Toàn Phúc chỉ có thể đem ánh mắt đặt lên người Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa thản nhiên trả lời: “Đợi Diệp Dư Chiêu đến rồi ăn tiếp.”
Lưu Toàn Bội nghe thấy một cái tên xa lạ, có mấy phần ngạc nhiên: “Diệp Dư Chiêu là ai? Sao phải đợi anh ta đến mới được ăn?”
“Một người bạn.” Trình Nguyên Hoa giải thích.
“Bạn? Không thể để lại cho anh ta một phần là được rồi sao?”Lưu Toàn Bội ngạc nhiên như trước.
Lưu Toàn Phúc nói: “Bởi vì.. .” Diệp Dư Chiêu là núi dựa của Trình Ký! Rất nhiều chuyện của Trình Ký đều cần anh giúp, sao có thể không lôi kéo chứ?
Cậu chỉ nói hai chữ “Bởi vì”, đã có người ho khan một tiếng.
“Khụ khụ, thật xin lỗi, họp xong mới đến được, có hơi trễ.” Là Diệp Dư Chiêu đi vào phòng bếp, đánh gãy lời nói của Nhóc béo.
Hiển nhiên vừa nghe thấy những lời đó, trên mặt anh cũng có một chút biểu cảm xấu hổ.
“Ồ, anh đến rồi, vậy chia bánh ngọt thôi.” Trình Nguyên Hoa vừa nói, vừa lấy bánh ngọt ra, cắt bánh, thuận miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Diệp Dư Chiêu lắc đầu.
“Được, vậy tôi sẽ nấu trác tương miến cho anh.” Trình Nguyên Hoa mở bánh ngọt ra, cắt bánh.
Lưu Toàn Bội vốn đang ngơ ngác nhìn bộ dạng đẹp trai của Diệp Dư Chiêu, nghe thấy cắt bánh ngọt, nhất thời dời ánh mắt, nhìn về hướng bánh ngọt.
Đàn ông là gì chứ, còn không quan trọng bằng đồ ăn ngon!
Lần này chia cho mỗi người ít đi một chút, dù sao bọn họ cũng mới ăn rồi, nhưng Diệp Dư Chiêu còn chưa ăn, nên phần của anh phải nhiều hơn một chút.
Lưu Toàn Bội nhìn phần trên tay mình, lại nhìn trên tay Diệp Dư Chiêu, biểu cảm có chút không giống: “Sao của anh ta lại nhiều hơn một chút?”
Trình Nguyên Hoa: “Bởi vì vừa nãy đã chia cho cô rồi.”
Trước khi Lưu Toàn Bội nói chuyện, cô lại nói: “Cho dù cô đã đưa cho người khác.”
Lưu Toàn Bội: “.. .”
Bên cạnh, Sư Huyền nhìn cô ta, nụ cười vô cùng mê hoặc: “Buổi tối con gái ăn nhiều sẽ mập, nếu không tôi ăn giúp cô?”
Lưu Toàn Bội: “.. .”
Cô ta nhanh chóng cắn một miếng bánh ngọt, sau đó nói: “Thần tượng hẳn là nên giữ dáng, Huyền Tử vừa rồi anh đã ăn rất nhiều, không thể ăn nữa.”
Dù sao chính là.. . Không cho!
Sư Huyền cũng không nói nhiều, từ từ ăn phần bánh trên tay mình.
Mà đôi mắt hai mí của Diệp Dư Chiêu lại mang theo sự ngại ngùng, nhưng trên mặt vẫn trấn định…
Bà chủ Trình này.. .
Thiên vị anh như vậy, mà không hề che dấu.
Thật sự là.. .
Khiến người ta vui mừng.
Rốt cuộc Sư Huyền ăn bánh ngọt xong, nghĩ đến tối nay bà chủ Trình sẽ làm bánh ngọt, vẫn là vì cô muốn an ủi anh ta.
Trong lòng anh ta có một chút ấm áp xẹt qua, dịu dàng cười với Trình Nguyên Hoa: “Bà chủ Trình, cô thật tốt.. .”
Có thể làm ảnh đế, tuổi còn trẻ mà có thể tạo ra thành tích trong giới đó, tất nhiên sẽ có chỗ hơn người.
Bộ dạng đẹp cũng không nói, bộ dạng của anh ta so với Diệp Dư Chiêu còn hoàn mỹ hơn.
Lúc này dựa rất gần Trình Nguyên Hoa, hơi thở phả lên mặt cô, đôi mắt long lanh nhìn Trình Nguyên Hoa, như nhìn người mà mình sùng bái, yêu thích nhất.
Khoảng cách gần như vậy cùng ánh mắt như thế.. . Đủ để mê hoặc rất nhiều cô gái đến thần hồn điên đảo, hận không thể lấy hết những thứ tốt nhất cho anh ta hết.
Nhưng không khéo, Trình Nguyên Hoa là một trong số ít kia.
Cô vươn một ngón tay ra, ấn vào trán Sư Huyền, đẩy đầu anh ta ra sau, có chút ghét bỏ: “Tôi luôn là người tốt như vậy.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo