Lưu Bân cũng không thiếu kinh nghiệm tranh đấu chính trị, chẳng qua anh ta chỉ quá tin tưởng Hồ Hữu Tài, mới bị gã mưu hại.

Hôm nay đối diện với Chu Đức Lượng, đầu óc của anh ta tương đối rõ ràng, nhanh chóng phân tích được, Từ Quân Nhiên có lẽ là người cung cấp tin cho Tôn Chấn An, chỉ có hắn nhắc nhở Tôn Chấn An, vị Chủ tịch tỉnh đại nhân kia mới thay đổi sách lược, sáng sớm hôm nay đã liên hệ với Bí thư Chu, đổi bị động thành chủ động…

Anh ta cũng không oán hận Từ Quân Nhiên, thậm chí còn có chút cảm kích, dù sao hai lãnh đạo liên hệ riêng với nhau, cùng lắm thì Chu Đức Lượng tổn thất chút thể diện, nhưng nếu đợi đến Hội nghị thường vụ, tổn thất không chỉ là thể diện.

Người ta ra mặt kêu oan trước những Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tại Trung tâm quyền lực tỉnh Giang Nam, đến lúc đó Chu Đức Lượng e là không thể nào thu dọn chiến trường được.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Lưu Bân vô cùng cảm kích Từ Quân Nhiên.

- Tiểu Lưu à.

Giọng Chu Đức Lượng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lưu Bân.

Lưu Bân vội vàng ngẩng đầu lên, cung kính nói:

- Bí thư.

Chu Đức Lượng nhìn Lưu Bân, bình tĩnh nói một câu:

- Tôi vẫn tin tưởng cậu.

Nghe thấy câu đơn giản này, Lưu Bân lập tức xúc động muốn khóc, đối với anh ta mà nói, cho dù chỉ trích thế nào anh ta cũng có thể chịu đựng được, còn câu nói tin tưởng này, lại khiến trong lòng anh ta cảm thấy ấm áp, giống như ruộng lúa được mặt trời tháng sáu chiếu rọi.

- Bí thư. Tôi sai rồi, tôi đã phụ sự kỳ vọng của ngài.

Lưu Bân nghẹn ngào nói với Chu Đức Lượng.

Chu Đức Lượng cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không phải vấn đề của cậu, tôi cũng không ngờ lão Hồ lại làm những chuyện này.

Nói xong, ông thở dài:

- Biết người biết mặt không biết lòng.

Lưu Bân không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó, trong lòng hạ quyết tâm, dù Chu Đức Lượng muốn mình làm bất cứ chuyện gì anh ta cũng sẽ đồng ý.

Chu Đức Lượng mỉm cười, như nhìn thấu nội tâm Lưu Bân, nói:

- Cậu đấy, đừng nghĩ nhiều quá, cứ làm việc chăm chỉ là được rồi.

Dừng một chút, ông nói tiếp:

- Rãnh rỗi bảo Từ Quân Nhiên đến tìm tôi, tôi muốn gặp cậu ấy.

Lưu Bân khẽ giật mình , lập tức gật đầu nói:

- Giờ tôi đi tìm cậu ấy đây.

Khoát tay, Chu Đức Lượng nói:

0.18783 sec| 2376.68 kb