- Không vội, đợi vài ngày nữa, xem tình hình phát triển thế nào, ờ, cuối tuần cũng được.
Lưu Bân đồng ý, khom người rời khỏi văn phòng, khôi phục lại bộ dạng trấn tĩnh.
...
Đứng trước cửa đại viện tỉnh ủy, Từ Quân Nhiên đã đứng đây nửa ngày trời.
Sau khi ăn cơm với Trịnh Vũ Thành, Từ Quân Nhiên tiễn anh ta về phòng, rồi lại xuống lầu gọi điện thoại cho Vương Vĩ Đạt, bảo Vương Vĩ Đạt qua nói chuyện với Trịnh Vũ Thành. Còn mình sau khi giải quyết xong, lại đến tòa nhà văn phòng Tỉnh ủy, hắn vốn muốn xem xem thử có thể gặp được Tôn Chấn An không, nhưng nghĩ lại, mình tùy tiện tới tận cửa tìm, có khi lại biến khéo thành vụng, tốt nhất là tìm Hô Diên Ngạo Ba đánh tiếng rồi tính sau.
Có điều những chuyện thế này, chắc chắn không thể nói ở phòng làm việc, đành thử vận may, xem thử Hô Diên Ngạo Ba có nhà không.
Nhưng đến cổng Đại viện tỉnh ủy, Từ Quân Nhiên phát hiện ra một vấn đề, đó là lúc đến tỉnh thành mình vội quá, quên mang giấy thông hành mất rồi.
Lúc này, chỉ có thể hy vọng khi Hô Diên Ngạo Ba ra khỏi nhà nhìn thấy mình, đứng đợi được khoảng nửa tiếng, Hô Diên Ngạo Ba vẫn chưa có ý định ra khỏi nhà, Từ Quân Nhiên thầm lo lắng, không ngừng nhìn đồng hồ.
Xung quanh thỉnh thoảng có người đến Đại viện tỉnh ủy, cộng thêm ánh mắt kỳ quái của những bảo vệ, khiến trong lòng Từ Quân Nhiên lo lắng, nhưng Hô Diên Ngạo Ba vẫn chưa lộ diện.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một giọng kinh ngạc:
- Từ Quân Nhiên?
Quay người lại, Từ Quân Nhiên sững sờ.
- Đội trưởng Kim?
Xuất hiện trước mặt Từ Quân Nhiên, là một bóng dáng yêu kiều, gương mặt tròn tròn, như một cô bé chừng mười bảy mười tám, chưa đến hai mươi tuổi. Xem ra tháng năm chưa hề để lại chút dấu vết gì trên khuôn mặt cô, trên người mặc bộ cảnh phục, tư thế rất hiên ngang.
Là cô con gái theo họ mẹ của Hô Diên Ngạo Ba, Kim Thái Nghiên.
Từ Quân Nhiên nhớ rõ, vị Đội trưởng Kim này hình như làm việc ở Cục công an thành phố Giang Châu, có quen biết với Vu Trạch Diễn.
Lúc này hắn vội gặp Hô Diên Ngạo Ba, không nghĩ ngợi được nhiều, vội mở miệng nói:
- Đội trưởng Kim, có thể phiền cô dẫn tôi vào, tôi có chuyện quan trọng muốn gặp Bí thư Hô Diên.
Hắn không thể không cứu Trịnh Vũ Thành, giống như Từ Quân Nhiên đã nói với Tôn Tĩnh Vân, trừ giao tình của hai người, quan trọng hơn là, ba người Trịnh Vũ Thành, Vương Vĩ Đạt và Bạch Sa, có liên quan đến tương lai của công xã trấn Lý Gia, nếu hắn không giúp Trịnh Vũ Thành, để anh ta gặp xui xẻo, đồng nghĩa bố cục tương lai sẽ bị phá hoại, Từ Quân Nhiên tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Cho nên, về tình về lý, hắn đều phải giúp Trịnh Vũ Thành một phen.
Đôi mi thanh tú của Kim Thái Nghiên cau lại, cô có khúc mắc với ba, bình thường đều không về bên Đại viện tỉnh ủy, thông thường đều sống một mình ở ký túc xá của cục công an, không ngờ lần thứ hai quay về lấy đồ, lại gặp Từ Quân Nhiên.
Nhớ lần trước hắn giải vây cho mình ở nhà khách Dân tộc, Kim Thái Nghiên đành phải bất đắc dĩ gật đầu:
- Được rồi, tôi đưa anh vào.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Vậy làm phiền cô.
Có Kim Thái Nghiên hỗ trợ, bảo vệ cổng dĩ nhiên không làm khó Từ Quân Nhiên, sau khi viết tên, đơn vị làm việc, bèn để họ vào.
Dọc đường, Từ Quân Nhiên cảm ơn Kim Thái Nghiên:
- Đội trưởng Kim, cảm ơn cô.
Kim Thái Nghiên sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Không có gì, lần trước anh giúp tôi, lần này tôi giúp anh, chúng ta huề nhau.
Từ Quân Nhiên không nói gì, người này nói chuyện thẳng thắn quá, mình chẳng qua chỉ khách sáo một câu, cô vẫn còn nhớ chuyện lần trước.
Giờ đã sắp trưa, hai người đi trên đường, không có phong cảnh hữu tình, Từ Quân Nhiên không biết nên nói gì, còn Kim Thái Nghiên thì không định nói chuyện, họ cứ trầm mặc như vậy cho tới khi đến nhà Hô Diên Ngạo Ba.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, Kim Thái Nghiên nhìn lướt qua:
- Ba tôi không có nhà, anh có muốn vào trong chờ không?
Khi nói câu cuối, cô hơi do dự.
Không thể không nói, Kim Thái Nghiên thuộc loại phụ nữ tinh tế, vừa nhìn không giống những cô gái đẹp bình thường, nhưng khi nhìn kỹ, thì lại có một sự thùy mị đặc biệt. Nhất là khi cô mặc cảnh phục, thật sự khiến người ta không kìm được phải nhìn lại vài lần.
Từ Quân Nhiên nghe thấy cô nói vậy, cười khổ một cái, bất đắc dĩ nói:
- Đội trưởng Kim, nếu tôi nói tôi ở ngoài chờ, cô thật sự nhẫn tâm để tôi đứng ngoài chờ sao?
Gương mặt nghiêm túc của Kim Thái Nghiên cuối cùng cũng nở nụ cười, nhìn Từ Quân Nhiên lộ vẻ nghiềm ngẫm:
- Anh cảm thấy sao?
Từ Quân Nhiên cười khổ không nói, tuy nhiên đáp án hắn đã rõ.
Kim Thái Nghiên cười hi hi, nói:
- Anh đấy, không hề giống người hai mấy tuổi, trẻ măng, ngồi nói chuyện với mấy ông già mà cũng không thấy mệt.
Nói xong câu này, cô không khỏi sửng sờ, không ngờ mình lại nói đùa với một người đàn ông xa lạ như vậy, có lẽ, là vì nụ cười của chàng thanh niên này, không hề nịnh nọt mình, cũng không có ý định ngấp nghé mình.
Trong nháy mắt, Từ Quân Nhiên cảm thấy Kim Thái Nghiên cười rất đẹp, một vẻ đẹp khác với những phụ nữ mà mình quen, khác với sự trẻ trung của Uyển Tiểu Nguyệt, sự quyến rũ của Lâm Vũ Tình và sự đoan trang của Tôn Tĩnh Vân, đó là một vẻ đẹp kiên cường động lòng người.
- Anh có vào hay không?
Trong lúc Từ Quân Nhiên đang ngây người, giọng nói của Kim Thái Nghiên vang lên.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, thấy người ta đã mở cửa, đợi mình vào, không ngờ mình lại ngây người ra, chả trách lúc này cô ấy lại trợn tròn mắt, trưng ra bộ dạng còn không vào là tôi đóng cửa đấy.
- Vào, vào, dĩ nhiên vào, kẻ ngu mới đứng ngoài phơi nắng.
Từ Quân Nhiên vội nói.
Vào phòng khách nhà Hô Diên, Từ Quân Nhiên thay giày ngồi trên salon, xem ra Hô Diên Ngạo Ba vẫn chưa về.
Trong nhà rất sạch sẽ, tỉnh ủy sắp xếp nhân viên phục vụ đời sống cho mỗi một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, chuyên chăm sóc cuộc sống hàng ngày của lãnh đạo, nhưng Hô Diên Ngạo Ba thích yên tĩnh, bảo nhân viên phục vụ được tỉnh ủy sắp xếp về, bình thường chỉ thỉnh thoảng mới đến giúp ông quét dọn vệ sinh, phần lớn thời gian chỉ có ông và thư ký hai người sống ở đây.
Những chuyện này, lần trước Từ Quân Nhiên đến gặp Hô Diên Ngạo Ba, hai người nói chuyện gia đình, chính miệng Hô Diên Ngạo Ba nói.
Còn vì sao con gái không mang họ mình, mà mang họ Kim, cùng họ mẹ, Từ Quân Nhiên không hỏi, Hô Diên Ngạo Ba cũng không nói. Dù sao chuyện nhà người ta, có nhiều thứ có thể tùy tiện hỏi, có nhiều thứ không thể hỏi kỹ.
- Anh ngồi đây đi, tôi lên lầu lấy ít đồ.
Kim Thái Nghiên thản nhiên nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cô cứ làm việc của mình đi, tôi chờ Bí thư Hô Diên về.
Không biết câu này của hắn phạm phải điều kiêng kỵ gì của Kim Thái Nghiên, cô trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên, cô gái xinh đẹp quay người lên lầu.
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên khó hiểu, không biết mình đắc tội gì với người này, lẽ nào mình nói gì sai sao? Vốn hôm nay hắn muốn đến gặp Hô Diên Ngạo Ba, Hô Diên Ngạo Ba chưa về, đương nhiên hắn không thể nào rời đi.
Lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên cảm thấy trái tim phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, quả nhiên khó đoán.
Ngồi trên salon, Từ Quân Nhiên chán nản rót một ly nước, thấy Kim Thái Nghiên nửa ngày trời chưa có ý định xuống, hắn đành tự mình ra tay. Uống một chén trà, thấy trên bàn có mấy tờ báo, Từ Quân Nhiên cầm lên đọc.
Vừa lúc đó, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai!
- Á!
Kim Thái Nghiên có cổ họng rất tốt.
Điều này khiến Từ Quân Nhiên có thể nghe rõ tiếng la của cô ta. Đầu tiên, Từ Quân Nhiên đứng bật dậy, chạy nhanh lên cầu thang.
Đi lên tầng hai, Từ Quân Nhiên nhìn hai bên trái phải nhưng lại không biết phải đi bên nào, nên chỉ có thể hỏi thăm dò:
- Đội trưởng Kim, cô đang ở đâu?
Không ai đáp lại.
Từ Quân Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ, đang định đi sang bên trái xem. Dù sao xem ra, trong nhà cũng không có ai, ngộ nhỡ Kim Thái Nghiên xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết đối mặt với Hô Duyên Ngạo Ba như thế nào.
Vừa bước được một bước, hắn lại nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ. Nếu không phải vì trong nhà không có ai, tinh thần Từ Quân Nhiên lại đang căng thẳng cao độ, chỉ sợ hắn đã không nghe thấy tiếng kêu nhỏ như không này.
Từ Quân Nhiên khẽ nhíu mày, đi về phía phát ra tiếng động, vừa đi hắn vừa hô lớn:
- Đội trưởng Kim, cô đang ở đâu vậy?
Vẫn không có ai trả lời, như thể tiếng rên Từ Quân Nhiên vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.
Mắt thấy đã sắp tới cuối hành lang, cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng nghe thấy tiếng nói của Kim Thái Nghiên.
- Anh… anh đừng có vào.
Giọng nói của Kim Thái Nghiên hơi chần chừ, sau đó lại kêu lên một tiếng đau đớn.
Từ Quân Nhiên nghe vậy liền sững sờ, bước chân dừng khựng trước cửa phòng. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa nhưng lại không mở được.
- Đội trưởng Kim, cô sao vậy? Cô không sao chứ?
Từ Quân Nhiên hỏi thăm đầy quan tâm.
Tuy nói quan hệ giữa hai người không thân, nhưng dù sao Kim Thái Nghiên cũng là con gái, trời sinh đãcó ưu thế hơn người. Đã vậy, tính cách của Từ Quân Nhiên là thế, vì thế hắn luôn khiêm nhường và ôn nhu với người đồng chí cảnh sát này.
Sau khi trọng sinh, tính cách của Từ Quân Nhiên trở nên như vậy. Hắn luôn không đành lòng trách cứ những cô gái bên cạnh mình, vì thế hắn cũng không đành lòng cự tuyệt trước những yêu cầu của họ. Nguyên nhân của chuyện này rất có thể là vì trước khi trọng sinh, Từ Quân Nhiên đã là một ông già mấy chục tuổi, đã gặp nhiều chuyện trong cuộc sống, gặp qua nhiều người, thấy rõ được nhân tình thế thái. Vì thế hắn luôn coi trọng những con người xinh đẹp xuất hiện trong cuộc đời mình, vì đây là cách duy nhất để hắn cảm thấy cuộc sống này còn có ấm áp. Hoặc nói rằng, đây là một sự giác ngộ sau khi trải qua thăng trầm.
Ví dụ tương tự, thông thường, người già đều khá yêu chiều những đứa trẻ cách mình một thế hệ. Thật ra, suy nghĩ này là một đạo lý.
- Anh có thể giúp tôi gọi người được không?
Giọng nói của Kim Thái Nghiên vang lên, nhưng lại không mạnh mẽ như trong tưởng tượng mà lại có đôi chút mềm yếu.
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Không thành vấn đề, cô bị làm sao vậy?
Giọng nói bất đắc dĩ của Kim Thái Nghiên vang lên:
- Tôi, tôi bị ngã.
Thật ra, lúc này, cô ta đang thấy rất bất đắc dĩ. Khoảng thời gian trước, bận rộn xử lý một vụ án, hơn một tuần lễ lăn lộn trên người khiến cả người cũng đầy mùi. Tắm rửa ở ký túc xá không tiện lắm, cô ta chỉ có thể đợi đến khi về nhà tắm rửa. Nhưng không ngờ, sự việc lại đến nông nỗi này. Vì mấy ngày không nghỉ ngơi, đầu óc choáng váng, chỉ hơi không cẩn thận một chút mà đã bị trượt ngã trong bồn tắm, không chết còn bị thương. Lúc này, Kim Thái Nghiên chỉ thấy, hai tay mình không nhấc lên nổi, ngay cả hai chân cũng không còn chút sức lực nào.
Nếu không lầm, có khi mình đã bị gãy xương rồi.
Quan trọng nhất là, Kim Thái Nghiên cảm thấy, vị trí sau lưng mình hình như còn đang chảy máu.
- Có nghiêm trọng không?
Đã thế cái tên đáng ghét ngoài cửa còn hỏi có nghiêm trọng không, không nghiêm trọng, tôi đã tự mình đứng dậy rồi.
Kim Thái Nghiên tức giận nghĩ.
Mãi mà không nghe thấy Kim Thái Nghiên trả lời, vì vậy Từ Quân Nhiên lại nói:
- Vậy tôi đi tìm người bảo vệ tới giúp, được chứ?
Ý thức của Kim Thái Nghiên dần trở nên mơ hồ, sắp nói không ra lời, nhưng sau đó, cô ta lại ý thức được một chuyện, bảo vệ khoa đều là đàn ông, lúc này cả người mình đang trần như nhộng, để bọn họ xông vào chẳng phải sẽ bị bọn họ thấy hết sao?
- Không, không cần gọi.
Chỉ nói được một câu như vậy, Kim Thái thấy hình ảnh trước mắt mình dần trở nên mơ hồ.
Từ Quân Nhiên nhíu chặt mày kinh ngạc. Vị đại tiểu thư này làm gì mà lúc thì muốn mình gọi người, lúc lại không, thật khó hiểu.
Chần chừ trong giây lát, Từ Quân Nhiên bỗng nhận ra, mình không nghe thấy giọng của Kim Thái Nghiên nữa rồi.
Từ Quân Nhiên khẽ cắn môi rồi hạ quyết tâm, hắn lùi về phía sau mấy bước rồi chạy lấy đà, dùng sức đạp cửa.
- Ầm!
Sau khi phát ra một tiếng vang lớn, cửa phòng tắm đã bị đạp đổ.
Đập vào mắt Từ Quân Nhiên là Kim Thái Nghiên nửa nằm trong bồn tắm cùng chiếc khăn tắm. Chỉ có điều, hình ảnh mỹ nhân tắm bồn lại bị dòng máu tươi chảy trên sàn phá hỏng. Da thịt tuyết trắng đối lập với màu máu đỏ tươi lại khiến cho con người ta khó dời mắt.
Từ Quân Nhiên xoay người lại theo bản năng, mở miệng nói:
- Xin lỗi, tôi…
Chưa nói hết câu, hắn đã nghĩ ngay đến hai mắt đang nhắm nghiền của Kim Thái Nghiên dưới khuôn mặt đang không ngừng chảy máu. Từ Quân Nhiên quay lưng lại thì mới thấy Kim Thái Nghiên đã hôn mê.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không còn tâm trí đâu để ý đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân. Người ta đã bị thương đến mức này rồi, nếu hắn còn nghĩ đến thứ khác, chẳng phải hắn đã giả dối đến cực điểm rồi hay sao. Từ Quân Nhiên nhìn xung quanh, thấy chỗ quần áo Kim Thái Nghiên đã cởi ra, đây đều là quần áo bẩn, xem ra, cô ta đang định thay quần áo, không ngờ lại bị ngã. Hắn vội vàng mặc quần áo cho cô ta. Từ Quân Nhiên khống chế tầm mắt và hai tay của mình, cố gắng không đụng đến những chỗ mẫn cảm của con gái.
Phải thừa nhận, dáng người của Kim Thái Nghiên rất đẹp, có lẽ cũng vì quanh năm lăn lộn ở bên ngoài, cơ thể rất khỏe mạnh, làn da không bị rám nắng mà trắng nõn, xương quai xanh rõ nét, nơi đẫy đà lộ ra thật khiến người ta phải xao xuyến.
Từ Quân Nhiên mắt nhắm mắt mở, cầm áo sơ mi mặc vào cho Kim Thái Nghiên. Lúc kéo qua phía dưới, tay hắn lơ đãng chạm qua một nơi mềm mềm, sau đó lại nghe thấy tiếng rên của Kim Thái Nghiên, dường như cô ta đã có phản ứng.
- Đội trưởng Kim, đội trưởng Kim!
Từ Quân Nhiên vội vàng gọi Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên mơ màng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy có người bên cạnh mình, nhưng cô ta lại không nghe ra đối phương đang nói gì, chỉ thấy bóng miệng đang động, như thể đang nói gì đó.
- Tới, tới bệnh viện…
Khó khăn nói ra bốn chữ này, Kim Thái Nghiên lại tiếp tục rơi vào hôn mê.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, cầm khăn tắm bao lấy thân thể của cô ta rồi cúi người ôm Kim Thái Nghiên ra khỏi phòng tắm.
Đôi khi, duyên phận giữa người với người đã bắt đầu như vậy.
Khi Hô Duyên Ngạo Ba tới bệnh viện thứ nhất của quân khu tỉnh thì thấy Từ Quân Nhiên đang mệt mỏi ngủ trên ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, khoát tay ngăn người thư ký đang định gọi Từ Quân Nhiên dạy, ông ta đi đến bên người hắn nhẹ nhàng nhưng không ngờ vẫn kinh động đến hắn.
Từ Quân Nhiên mở to mắt, thấy Hô Duyên Ngạo Ba, vội vàng đứng dậy, nói có chút bối rối:
- Chào thủ trưởng.
Hô Duyên Ngạo Ba khoát tay:
- Vất vả cho cậu rồi.
Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện, ông ta đang ở trong cuộc họp thường vụ, nghe nói con gái bị thương phải vào viện liền vội vàng chạy tới đây.
- Tiểu Từ, cảm ơn cậu.
Hô Duyên Ngạo Ba bảo Từ Quân Nhiên ngồi xuống, mình cũng ngồi bên cạnh hắn, nói ra những lời tự đáy lòng.
Con gái là cục thịt trong lòng ông ta, tuy vì một vài nguyên nhân mà tình cảm cha con bất hòa, thậm chí ngay cả tiếng cha, con gái cũng không muốn gọi, nhưng không có nghĩa, trong lòng ông ta không có người con này. Dù sao, tình thân máu mủ ruột rà, trong lòng Hô Duyên Ngạo Ba vẫn luôn lo lắng cho Kim Thái Nghiên.
Lúc nhận được điện thoại, suýt chút nữa thì Hô Duyên Ngạo Ba ngất xỉu, cũng may bệnh viện nói đã chữa trị kịp thời, Kim Thái Nghiên không bị nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì Hô Duyên Ngạo Ba cũng không biết phải làm gì.
Từ Quân Nhiên lắc đầu cười khổ. Sau khi đưa Kim Thái Nghiên tới tận đây, vội vàng nhắc đến Hô Duyên Ngạo Ba rồi bảo bệnh viện liên hệ cho ông ta. Dù sao, hắn cũng không biết số điện thoại của văn phòng người ta, cho dù biết, hắn chỉ là một cán bộ bình thường, chưa chắc đối phương đã hỗ trợ.
Lúc này, nghe Hô Duyên Ngạo Ba cảm ơn, Từ Quân Nhiên vội vàng lắc đầu:
- Bí thư, ngài khách khí quá. Là việc tôi nên làm, cho dù là ai thấy vậy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hô Duyên Ngạo Ba nhìn Từ Quân Nhiên tán thưởng rồi gật đầu:
- Nghe nói cậu đưa Thái Nghiên từ nhà đến đây, sao nào, tìm tôi có việc gì sao?
Ông ta là người thông minh, dĩ nhiên biết, Từ Quân Nhiên không thể vô duyên vô cớ xuất hiện trong nhà mình. Nếu không lầm, chắc hắn tìm mình. Còn về việc vì sao lại gặp con gái mình, ông ta không dám chắc.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy. Đáng ra có một số việc tôi muốn báo cáo với ngài, kết quả tôi lại quên đem giấy thông hành nên bị chặn lại ở ngoài cửa. Nếu không phải tình cờ gặp đội trưởng Kim, tôi đã không vào được rồi. Sau này, lúc ở trong nhà ngài, đội trưởng Kim lên tầng rửa mặt, tôi ở dưới tầng đọc báo. Lúc nghe tiếng kêu cứu của cô ấy, tôi vội vàng đưa cô ấy đến đây.
Hô Duyên Ngạo Ba nghe lời Từ Quân Nhiên nói, gật đầu rồi lại mở miệng:
- Thật sự phải cảm ơn cậu. Tôi vừa hỏi bác sĩ, nếu không phải cậu đưa Thái Nghiên tới đây kịp thời, chỉ sợ đã nguy hiểm đến tính mạng của nó. Cậu là ân nhân cứu mạng của nó đấy.
Lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, một bác sĩ đeo kính bước tới:
- Người bệnh đã tỉnh, xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?
Hô Duyên Ngạo Ba đứng lên bình tĩnh nói:
- Là tôi.
Người kia đánh giá người đàn ông uy nghiêm trước mặt, như thể cũng nhìn thấy khí thế của người phía sau nên liền gật đầu nói:
- Bệnh nhân vừa tỉnh lại, người nhà có thể vào thăm.
Hô Duyên Ngạo Ba gật đầu, khách khí nói:
- Làm phiền anh rồi.
Nói xong, ông ta quay người nói với Từ Quân Nhiên và thư ký:
- Hai người chờ ở đây, tôi vào xem sao.
Sau đó, Hô Duyên Ngạo Ba đẩy cửa phòng đi vào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo