Anh không nghĩ tới còn có năng lực như thế trên thế giới này, cư nhiên có thể cho truyền lại phản ứng nguy hiểm cho đồng bạn. Người sở hữu năng lực như vậy, chỉ cần được bồi dưỡng tốt, hoàn toàn chính là một người chỉ huy trung tâm.
- Hô hấp khó khăn, muốn nôn mửa.
Ly Nguyệt cắn cắn môi dưới.
- Yên tâm, bây giờ các ngươi không có phản ứng như thế, nói rõ người ấy khẳng định còn sống.
Tâm trạng của Mục Lương buông lỏng, trấn an nói:
- Chỉ cần người không có việc gì, chúng ta có thể cứu về, đừng quên chúng ta còn có Nước Mắt Thiên Sứ đấy.
- Ừm, Ngôn Băng nhất định sẽ không có chuyện gì.
Vưu Phi Phi siết chặt quả đấm, nhỏ giọng nói lời thề son sắt.
….
- Vậy chúng ta cứ như vậy chờ hai ngày sao?
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na có chút mơ hồ, không biết phải làm thế nào.
Cô đột nhiên có chút không biết phải làm như thế nào, chạy đi lại không thể vội, cứu người lại phải chờ thêm hai ngày.
- Đều tới đây giúp một tay đi.
Mục Lương vẫy tay hô.
Người chỉ cần không phải nhàn rỗi, thì sẽ không phải nghĩ nhiều.
- Muốn ta làm cái gì?
Ngải Lỵ Na bất đắc dĩ đi tới.
Cô nhìn cái vòng tròn dài nửa thước có hình dạng thực vật ở trước mắt, có chút không biết gọi là gì.
- Nhổ hết những giấy cói này, sau đó cầm đi hơ cho khô.
Mục Lương chỉ vào tảng giấy cói lớn trước mặt.
Giấy cói, là tên anh đặt cho loại thực vật kia, tác dụng giống như tên ở trên chữ thứ nhất không sai biệt lắm, chính là dùng để làm ra giấy.
Anh dùng thời gian mấy ngày, làm thí nghiệm các loài thực vật, tìm ra được loại thực vật thích hợp nhất để chế tạo ra giấy cói.
Anh cho Trà Thụ Tinh Thần sinh trưởng ra một lượng lớn giấy cói, dùng để tạo giấy sử dụng, vì chính kế hoạch giáo dục của thành Huyền Vũ.
Da thú quá ít, dùng để viết cũng quá lãng phí, còn không bằng dùng để may quần áo mặc.
- Việc ấy đơn giản.
Ngải Lỵ Na sắn ống tay áo lên, dùng sức rút giấy cói lên.
- Ta cũng tới giúp.
Ly Nguyệt biết Mục Lương không muốn để cho bọn họ lo lắng.
Nếu không, hắn chỉ cần động ngón tay thì đã có thể giải quyết chuyện đó, còn cần mấy cô tới nhổ giấy cói sao.
- Ta, ta trở về làm thí nghiệm.
Khuôn mặt của Vưu Phi Phi phiếm hồng, liếc mắt ngắm anh một cái rồi xoay người bỏ chạy.
- Vì sao Lưu Phi Phi luôn muốn trốn tránh Mục Lương, hình như là sợ, lại như không giống lắm.
Ngải Lỵ Na buồn nghiêm mặt, không nói lời nào, lại dùng bả vai huých lấy thiếu nữ tóc trắng.
- Ta làm sao biết, sao ngươi không hỏi cô ấy một chút?
Ly Nguyệt cũng không hứng thú lắm.
- Ta hỏi rồi, cô ấy không nói.
Ngải Lỵ Na thở dài.
Anh liếc nhìn hai người ỉu xìu trước mắt, vẫy tay về phía Tô Nhi.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Tô Nhi chầm chậm đi tới.
- Khoai lang thu được bao nhiêu?
Mục Lương tò mò hỏi.
- Đã sắp chất đầy một kho hàng.
Tô Nhi vui vẻ báo cáo:
- Tối hôm nay, lại thu hoạch một lần nữa, là có thể chất đầy kho hàng.
Ở một góc cánh đồng, có mấy cái kho chứa, chất đống cải trắng, khoai lang đang chờ phân loại.
- Đem một vài củ khoai lang hấp chín, lại lột sạch vỏ, thái thành nhiều lát mang đi hơ cho khô hơi nước.
Mục Lương nói một lần cách làm khoai lang chiên.
Khoai lang trải qua cường hóa và đề cao của Lĩnh Vực Tinh Thần, năm ngày là có thể thu hoạch một lần, hơn nữa chất lượng lại vô cùng tốt.
- Vâng, ta lập tức đi làm ngay.
Tô Nhi nghiêm túc ghi chép.
Mỗi ngày cô nhìn các loại thực vật màu xanh biếc, trong lòng cảm thấy rất tốt, tốt hơn rất nhiều lần so với việc làm nữ hầu, mỗi ngày đều phải xuống xưởng làm việc.
Hoàn toàn là việc khiến người khác hâm mộ, ai có thể cả ngày sống chung với thực vật chứ? Ngoại trừ người của phủ thành chủ sẽ không có người nào.
- Sau khi làm xong khoai lang chiên thì đưa một ít xuống Phố buôn bán.
Mục Lương phân phó lần nữa.
Ở Phố buôn bán mấy ngày đêm làm không nghỉ, đã sửa sang lại xong mấy cửa hàng, đã có thể khai trương.
Anh dự định ngày mai thử bán một ngày, nếu không… Ngày kia đến thành Thánh Dương, đến lúc đó có khách tới cửa có sai lầm sẽ không tốt.
Dù sao, nếu muốn có được linh thú tinh thạch trong tay người ta, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
- Vâng.
Tô Nhi cung kính đáp.
- Đúng rồi, cải trắng không thể để ở kho chứa quá lâu, phái người chuyển đến kho lạnh đi.
Mục Lương cũng không muốn cải trắng thu hoạch xong lại bị hỏng, còn không bằng đem vào bên trong kho lạnh bảo quản.
- Vâng.
Tô Nhi vội vàng gật đầu.
- Đi đi.
Mục Lương khoát tay.
Anh liếc nhìn đám dây khoai lang xanh biếc, cảm thấy đi ngoại thành làm một chút giao dịch, giá cả rẻ hơn một chút, để cho người dân ngoại thành cũng có thể dùng chút giá trị cống hiến để đổi.
Hơn nữa, buôn bán trên phố cũng có thể bán cho những vị khách giàu có.
- Dây khoai lang và cải trắng, dường như đều có thể làm thành dưa muối.
Mục Lương nghĩ đến khoai lang, với những loại rau dưa khác.
Anh nhớ tới dưa muối, thở dài nói:
- Chính là không có đủ muối.
- Ngải Lỵ Na, Ly Nguyệt, các ngươi không cần làm nữa.
Mục Lương nhìn hai người làm việc chậm rì, hô:
- Ta có việc muốn hỏi các ngươi.
- Chuyện gì?
Ly Nguyệt ngẩng đầu đáp lại.
Cô nhìn thấy chỉ mới rút ra được một chút xíu giấy cói, có chút ngượng ngùng đứng lên.
- Thành Thánh Dương có nhiều muối hay không?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
Anh biết có một số bộ tộc là dựa vào máu hung thú, để bổ sung muối cho cơ thể.
- Cũng không có quá nhiều.
Ly Nguyệt ôn nhu nói.
- Vậy bọn họ lấy muối từ chỗ nào?
Mục Lương muốn biết lai lịch muối.
Thành Huyền Vũ cần lượng muối lớn, mới có thể đảm bảo sức khỏe cho mọi người.
Hơn nữa, một vài món ăn không có muối, thật sự quá nhạt nhẽo vô vị.
- Thành Thánh Dương có một thương đội, bọn họ vận chuyển muối từ một nơi rất xa đến bán.
Ngải Lỵ Na nhẹ nhàng nói tiếp:
- Đại khái cứ khoảng ba mươi ngày sẽ có một chuyến vận chuyển muối trở về.
- Chỗ rất xa? Ngươi biết là chỗ nào không?
Mục Lương hoài nghi chỗ ấy có phải có mỏ muối hay không?
Nếu quả như vậy, anh sẽ để cho Tiểu Huyền Vũ đi đào mỏ muối, ở sau lưng nó tích góp từng tí một đủ để người dân thành Huyền Vũ ăn muối cả đời.
- Ta không biết, đây là một bí mật của thành Thánh Dương.
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na híp một cái, trầm giọng nói:
- Từng có một vài người theo dõi đường đi của thương đội, bọn họ cũng không có trở lại nữa.
- Lẽ nào, mỏ muối này là dành riêng cho thành Thánh Dương?
Mục Lương cau mày suy đoán.
Nếu là như vậy, thành Thánh Dương giết sạch người theo dõi cũng hợp lí.
Anh cảm thấy có thể mưu đồ chiếm lấy một mỏ muối, thành Huyền Vũ thực sự quá thiếu muối.
- Mục Lương, ngươi nhổ những giấy cói kia để làm cái gì? Dùng để ăn sao?
Ly Nguyệt tò mò hỏi.
Mấy ngày này, cô và Ngải Lỵ Na hỗ trợ rất nhiều, còn bị Nguyệt Thấm Lam kéo đi Phố buôn bán giúp đỡ.
Phố buôn bán là bước quan trọng nhất, lắp đặt một vài thiết bị thực sự quá căng thẳng, đêm làm không nghỉ đều có chút miễn cưỡng.
Cho nên, cũng không biết mấy ngày nay Mục Lương đang bận rộn cái gì, bận đến mức ngay cả xưởng sản xuất quân phục cho quân đội cũng không đi xem.
- Đừng chỉ nghĩ đến ăn.
Mục Lương thấy buồn cười nói.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo