Đồng thời, cô nhìn Ngải Lỵ Na đứng phía sau lưng một gã đội viên tuần tra khác. Hai người đồng thời gật đầu, dùng chân đá vào phía sau đội viên tuần tra, đội viên tuần tra đã khom lưng xuống.

Trong tay các cô cầm miếng vải che miệng đối phương, phòng ngừa phát ra âm thanh, đồng thời dùng bàn tay đánh cho bọn hắn bất tỉnh.

- Không chừng tới hừng sáng mới có thể tỉnh dậy.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

Cô móc từ trong túi ra một chai mực nước, chấm chấm bút lông cho thấm mực, vẽ lên mặt đội viên tuần tra.

- Đã giải quyết xong.

Ngải Lỵ Na cũng làm tương tự như vậy.

Cho nên dùng bí dược dẫn tới ngất xỉu, điều ấy chính là khiến người vừa có cảm giác ngủ tới hừng sáng, làm cho tất cả mọi người đều có một khoảng thời gian bất tỉnh.

Từ ba lô của hai người lấy ra một sợi dây, ném sợ dây xuống thành tường, kéo ba người còn lại lên.

- Hiện tại, mục tiêu chúng ta chính là nhóm người bên trong Sơn Hải Quan.

Ly Nguyệt chỉ chỉ vào Thành Lâu đối diện Ủng thành, cô nói:

- Hai chúng tôi đã dùng bí dược làm cho bọn họ ngất xỉu, để cho bọn họ mất đi ý thức, ba người các ngươi phụ trách vẽ.

Cô không dám giao nhiệm vụ đánh cho người khác bất tỉnh giao cho họ, động tác không linh hoạt rất dễ dàng bị bại lộ.

- Không thành vấn đề, giao cho chúng ta!

Nguyệt Phi Nhan chân thành nói.

- Có thể.

Mễ Nặc nhỏ giọng đáp.

Vệ Ấu Lan nhu nhược gật đầu, cũng đã thông suốt vấn đề giống nhau.

- Bắt đầu hành động.

Ly Nguyệt dẫn đầu đội, bắt đầu đi một cách lén lút không cho ai biết.

Ngải Lỵ Na theo sát phía sau, ba cô gái mới chỉ có thể rón rén theo sau.

Dọc theo đường đi, ba cô đều vô cùng khẩn trương, cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn và kích thích.

Các cô còn quan sát hành động của Ngải Lỵ Na và Ly Nguyệt, học tập thêm kinh nghiệm hai người.

Trước đây, các cô chỉ là học tập theo Mục Lương, bây giờ là thực chiến, giữa hai chuyện đó không hề giống nhau.

Tường thành Ủng thành, và tường thành Sơn Hải Quan đều giống nhau, cho nên năm cô có thể dễ dàng đột nhập Sơn Hải Quan, cũng ẩn núp vào bên trong thành lâu.

Các cô phát hiện lính phòng thủ thành cực kỳ lười nhác, tụ họp với nhau ở lò sưởi cùng nhau sưởi ấm, ngủ và chỉ ngủ.

Cửa thành lâu cũng không có người canh gác, trạm gác cũng không có, đừng nói gì đến cười thầm.

Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na nhíu mày, hai ba lần giải quyết hết còn thừa lại đội viên, chỉ còn lại có một mình Vệ Cảnh.

- Giao cho các ngươi.

Ba cô gật đầu với Ly Nguyệt.

- Chúng ta đi giải quyết Vệ Đội Trưởng.

Ngải Lỵ Na ẩn núp đi vào hướng bên trong thành lâu.

- Bắt đầu đi, nhanh lên một chút.

Nguyệt Phi Nhan hưng phấn lấy ra mực và bút lông.

- Ừm.

Cặp mắt màu lam của Mễ Nặc tỏa sáng lấp lánh, tiện thể luyện tập vẽ một chút.

-…

Đôi tay nhỏ của Vệ Ấu Lan nắm chặt, có hơi cảm thấy lo lắng cho cha mình.

Cha, ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần chớ bị người khác đánh ngất xỉu.

Suy nghĩ của cô rất căng thẳng.

Một lát sau.

Vệ Ấu Lan thấy Ly Nguyệt đang lôi sau cổ một người, kéo dài tới bên cạnh lò sưởi vừa để xuống.

Cô nhìn kỹ, chính là Vệ Cảnh, cha của mình.

-…

Vệ Ấu Lan có hơi không muốn nhìn.

Mới vừa cầu nguyện chưa đến vài giây, cha cô đã bị người khác đánh ngất xỉu.

- Tiểu Lan, hắn giao cho ngươi, hãy tới đây vẽ.

Ly Nguyệt gọi tỉnh lại tiểu hầu gái đang đứng ngẩn ngơ.

- Ta sao?

Biểu cảm của Vệ Ấu Lan ngẩn ngơ, chần chờ nhìn về phía cha mình.

- Đúng, ngươi hãy nhanh chóng vẽ, chúng ta còn có nhiều việc khác cần phải làm, còn hai pháo đài nữa.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

Cô không nghĩ tới sự cảnh giác của Vệ Cảnh lại kém đến như vậy, ở trong thư phòng dễ dàng bị cô đánh cho bất tỉnh.

- Được, được.

Vệ Ấu Lan mím môi một cái, cầm mực và bút lông, ngồi xổm bên cạnh cha mình.

Cô nhìn râu mép trên khuôn mặt cha, dường như không có nhiều nơi lắm để vẽ.

- Cắt hết râu mép mới có chỗ để vẽ.

Vệ Ấu Lan có hơi suy nghĩ một chút.

Cô rút đoản đao bên hông ra, cắt râu mép của cha mình.

-…

Bốn người còn lại nhìn thấy động tác của Vệ Ấu Lan, đều bối rối ngây dại.

Ly Nguyệt nhìn phía Mễ Nặc, nhãn thần hỏi: Tiểu Lan rất ghét cha của mình sao?

Mễ Nặc lắc đầu, đã tỉnh lại: Cũng không chán ghét lắm.

Không ghét? Vậy sao có thể cắt bỏ râu mép mà cha mình thích được chứ.

Ly Nguyệt là một thành viên Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, thu thập không ít tình báo từ ba vị đội trưởng.

Trong đó, Vệ Cảnh lên làm đội trưởng, về sau thì càng thích râu mép của mình, thường xuyên dùng đao tỉa, cho rằng có râu mép ở trước mặt đội viên mới có đủ uy nghiêm.

Tình báo này, là Ly Nguyệt ngồi chồm hổm góc nhà nghe được cuộc nói chuyện của Vệ Cảnh và Tô Nhi.

- Có thể bắt đầu vẽ.

Miệng của Vệ Ấu Lan hơi cười vỗ tay một cái, cầm bút lông bắt đầu vẽ lên trên mặt của Vệ Cảnh.

Một đôi mắt đen thật to quay vòng, tiếp theo tại miệng bốn phía lưu lại rất nhiều điểm đen nhỏ, vẽ một bộ râu ria xồm xoàm giả tạo.

- Được rồi.

Cuối cùng Vệ Ấu Lan thoả mãn nhìn kiệt tác của bản thân.

Cô ngẩng đầu nhìn bốn cô gái kia đang xem tác phẩm của chính mình, nghi hoặc hỏi – Làm sao vậy?

- Không phải, không có gì.

Ly Nguyệt lắc đầu.

- Đúng vậy, làm tốt lắm.

Mễ Nặc giơ ngón tay cái lên tán dương.

- Không có rồi.

Vệ Ấu Lan ngượng ngùng cười cười.

- Đi thôi, chúng ta còn đi đến hai cái pháo đài khác nữa.

Ngải Lỵ Na cầm đầu đi ra ngoài.

Đêm nay chính là một đêm kiểm tra cả ba cửa.

Hiển nhiên Sơn Hải Quan đã thất bại, đơn giản họ đã để năm cô đột nhập, bị lẻn vào đánh ngất mọi người.

- Nếu như còn lại hai pháo đài khác cũng là như vậy thôi…

Mễ Nặc mấp máy môi hồng nói lại không nói tiếp.

- Vậy bọn họ sẽ gặp phải xui xẻo.

Nguyệt Phi Nhan giang tay ra.

-…

Cơ thể của Vệ Ấu Lan run lên, chợt nhớ tới bản thân vừa vẽ khuôn mặt cha mình thành người quái dị.

Ngày mai, cha phải mang bộ mặt xấu xí đó đi đối mặt với Mục Lương đại nhân sao?

Tiểu hầu gái âm thầm quyết định, trong tương lai hơn mười ngày nghỉ đó mình không thể trở về nhà, chờ chuyện này trôi qua đi khi đó mới có thể trở về nhà.

- Được rồi, nhanh chóng hành động thôi.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói.

….

Vừa mới sáng sớm.

- Đau quá.

Vệ Cảnh sờ gáy một cái, cảm giác đầu hơi đau.

Một giây kế tiếp, bỗng nhiên hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua vừa trải qua, thân thể nhảy lên một cái.

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của Vệ Cảnh trở nên nghiêm túc.

Hắn nhìn người nằm dưới mặt đất, đặc biệt nhìn thấy những hình vẽ trên mặt đội viên của mình, cuối cùng xảy ra chuyện gì.

- Trò đùa này ai bày ra?

Lúc này, não của Vệ Cảnh mới thức tỉnh mình đã bỏ qua chuyện gì rồi, không có ai sẽ đùa dai như vậy.

Sắc mặt của hắn đột nhiên tái nhợt, thất thanh nói:

- Chờ một chút… Không phải trò đùa dai, đó chính là có người cố ý làm như vậy.

Người nào có năng lực làm được chuyện như vậy, Vệ Cảnh không cần nghĩ cũng biết là ai, ngoại trừ phủ Thành Chủ sẽ không có người nào khác.

Đạp đạp đạp…

Một hồi có tiếng bước chân gấp vang lên ở bên ngoài cửa.

Ngay sau đó, Cao Thao, Tán Viêm mỗi người mang theo đội viên chạy vào

Bọn họ nhìn thấy hình vẽ trên mặtVệ Cảnh, nhất thời khóe miệng giật một cái, cố nín cười.

0.15371 sec| 2442.93 kb