Anh cảm thấy là càng ngày bản thân càng mạnh, bước vào bên trong Huyền Không Các, bỏ lại cô gái tóc hồng đang ngơ ngác. - Nụ cười của anh ấy là có ý gì? Làm sao mà biết chứ?
Ngải Lỵ Na khẽ nhìn cô gái tóc trắng ở phía trước.
- Ta không biết.
Khuôn mặt của Ly Nguyệt đỏ ửng, có chút lúng túng đi theo vào bên trong pháo đài.
Cô cảm thấy hai người xì xào bàn tán, Mục Lương có lẽ đã nghe thấy rồi.
- Thật là…
Ngải Lỵ Na ngậm miệng lại.
Cô nhìn thấy đám người Vệ Cảnh đang đi đến gần, vội vã đi vào trong pháo đài.
Huyền Không Các cũng không phải rất lớn, so với Sơn Hải Quan và Ủng thành thì vô cùng nhỏ.
Thế nhưng cũng có ba tầng, mỗi một tầng đều có tác dụng đặc biệt.
- Sau này, người của ba quân sẽ đóng ở đây.
Mục Lương quay về phía đám người nói:
- Người phía dưới muốn lên đây, phải có Văn Điệp Thông Quan mới có thể cho qua.
Anh sẽ bảo người mang giường, bàn, chăn bông vào bên trong Huyền Không Các đầy đủ, sẽ cử người vào ở.
Nếu không, tối nay Kỳ Nhông Ba Màu sẽ ngủ ở trong đây.
- Vâng.
Tán Viêm vội vàng đáp.
- Sẽ có người đến dạy cho các ngươi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Một vài quy tắc vẫn đang được điều chỉnh, quy trình cơ bản cũng đang được suy xét.
Một khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, giao cho thủ hạ nghiêm ngặt chấp hành là được rồi.
- Ta sẽ chăm chỉ học tập.
Tán Viêm cung kính nói.
- Nghiêm luật duy nhất của Huyền Không Các, đó chính là người tiến vào Huyền Không Các, cần phải để lại vũ khí lại mới có thể tiếp tục đi vào.
Ba cửa được Mục Lương xây dựng, đều có công dụng đặc biệt.
Huyền Không Các chính là giảm bớt số người mang theo vũ khí vào thành Huyền Vũ, như vậy có thể uy hiếp rất nhiều người, cũng có thể làm cho một số người kiêng kỵ.
- Ta sẽ nhớ.
Sắc mặt của Tán Viêm nghiêm túc.
Có thể tưởng tượng lúc thi hành nghiêm luật kia sẽ có biết bao nhiêu khó khăn, vũ khí chính là cái mạng thứ hai của một số người, nói không chừng đến lúc đó sẽ xảy ra xung đột.
- Đi thôi, chúng ta đi xuống phía dưới.
Mục Lương thản nhiên nói.
Dưới đáy Huyền Không Các có một hang động rộng ba mét, đây chính là lối vào Huyền Không Các, chỉ cần người ở bên trong dùng đá phiến chặn lại, người bên ngoài căn bản không có cách nào xông vào trong.
Còn về cách mở cửa đá, ngược lại so với mở cửa Ủng thành thì đơn giản hơn nhiều.
Lúc Mục Lương thiết kế Huyền Không Các đã nghĩ đến, lợi dụng nguyên lý thang máy, là có thể dễ dàng mở cửa đá ra.
Nhóm người đi xuống phía dưới từ lỗ tròn của cổng Huyền Không Các, sau đó đi trên bậc thang bằng đá.
Càng đi càng nghiêng, bầu trời bị vỏ rùa che lấp hơn một nửa.
- Lại có thêm một tòa pháo đài.
Ngải Lỵ Na đã lấy da thú ra.
Đôi mắt hồng nhạt của cô liếc trộm Mục Lương, chờ giải thích.
- Tòa pháo đài này tên là Thiên Môn Lâu, nơi đón tiếp người bên ngoài, cũng là nơi xét duyệt xem người bên ngoài có thể tiến vào cửa thứ nhất của cổng thành Huyền Vũ hay không?
Mục Lương đứng ở trước pháo đài Thiên Môn Lâu, tác dụng thực tế cũng khác lắm, tương đương gần như một bộ ngoại giao.
Chính là sàng lọc một số người, không để cho nhiều người xông vào thành Huyền Vũ, Phố Buôn Bán không thể chứa được quá nhiều người.
- Là nơi cấp Văn Điệp Thông Quan sao?
Tán Viêm cung kính hỏi.
- Ừm, sau khi qua xét duyệt sẽ phát ra Văn Điệp Thông Quan.
Lúc đầu, Mục Lương muốn dùng cái tên Hộ Chiếu, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn cảm thấy Văn Điệp Thông Quan phù hợp hơn một chút.
Cổng của Thiên Môn Lâu không khác mấy so với Huyền Không Các, ngay cả bố trí bên trong cũng không khác lắm, có bốn tầng.
- Thuộc hạ thỉnh cầu điều vài người biết chữ đến hỗ trợ.
Tán Viêm có chút lúng túng cúi đầu.
Bản thân hắn cũng không biết chữ, nếu như nghiệm chứng xảy ra vấn đề thì nên làm như thế nào.
- Chuyện kia cũng được.
Mục Lương suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Anh cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, văn võ phân biệt, người nào am hiểu cái gì thì làm cái đó.
- Hô~~
Tán Viêm thở phào nhẹ nhõm.
-…
Vệ Cảnh nhìn thấy hành động đó của Tán Viêm, cau mày suy nghĩ một chút, dường như phái một vài người biết chữ đến hỗ trợ, đã làm giảm đi biết bao nhiêu chuyện.
Gần đây hắn cũng đang học nhận biết chữ, thế nhưng những chữ kia quá nhức đầu, quả thật còn khó hơn so với làm thịt mấy con hung thú.
- Đại nhân, ta cũng thỉnh cầu cử vài người biết chữ đến nơi đây quản lý mọi việc.
Vệ Cảnh vừa nghĩ đến đã hành động, xin lỗi nói:
- Thuộc hạ không biết chữ, có một vài việc sẽ ghi chép sai sót.
- Được.
Khóe miệng của Mục Lương hơi nhếch lên, liếc nhìn mấy người.
Anh thản nhiên nói:
- Đi thôi, nên đi săn thú rồi.
Thật sự nghĩ rằng phái người đến thì không cần học chữ nữa sao?
Đừng nghĩ quá đơn giản chứ.
Mục Lương thân là một người đã được học hành và giáo dục trong chín năm, làm sao sẽ buông tha ý chí xóa nạn mù chữ chứ.
Cấp trung và cấp cao của thành Huyền Vũ, hoặc là quản lý nhân viên cũng phải biết chữ.
Nếu không, sẽ bị đào thải trong tương lai, về nhà mà dưỡng lão đi.
-…
Ly Nguyệt nhìn thấy ý cười trên khóe miệng của Mục Lương, thương hại nhìn về phía hai người Vệ Cảnh, Tán Viêm đang cười vui vẻ.
Thật quá ngây thơ rồi.
Cô biết thành Huyền Vũ có rất ít người biết chữ, hiện tại Mục Lương sảng khoái đồng ý như vậy, kết quả có thể tưởng tượng ra được.
…
Pháo đài Thiên Môn Lâu, cách mặt đất khoảng năm mét, vẫn chưa mở cửa với bên ngoài.
Mục Lương điều khiển sức mạnh, ở phía dưới Thiên Môn Lâu mở ra một hang động lớn khoảng bốn mét, tạo ra một cầu thang bằng đá kéo dài đến mặt đất.
Nếu Tiểu Huyền Vũ đứng lên và đi, Thiên Môn Lâu cách mặt đất chỉ có mấy chục mét, chỉ có lúc nằm mới cách mặt đất năm mét.
Mục Lương đến mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn về phía Rùa Đen.
Người bình thường nếu như không nhìn kỹ, thật sự sẽ tưởng đó là một ngọn núi.
Nhóm người đi hơn nửa tiếng, đã đến bên ngoài cánh rừng.
- Hai đội các ngươi hãy tách nhau ra đi săn bắn!
Mục Lương phân phó với người của đội quân phòng thủ thành:
- Gặp nguy hiểm nhớ phát tín hiệu.
- Vâng.
Hai người Vệ Cảnh, Tán Viêm dẫn đội đi về phía xa của cánh rừng.
- Đi thôi, trước hãy đi thu thập một ít gỗ.
Mục Lương chuẩn bị tự mình động thủ thu thập gỗ.
Xua đi để cho từng người trong Thành Phòng Quân vận chuyển từng cây gỗ, như vậy sẽ rất khó có thể cung cấp đủ cho lượng tiêu hao của thành Huyền Vũ.
Trừ phi về sau thành lập một đội chuyên về hậu cần.
- Ta đến hỗ trợ.
Ngải Lỵ Na hủy bỏ tàng hình.
Sức lực của cô rất lớn, đối với việc vận chuyển vật nặng vô cùng có tự tin.
- Đừng làm loạn nữa.
Ly Nguyệt níu cô gái tóc hồng đang muốn đi nhổ cây lại.
Ngải Lỵ Na vểnh miệng, buồn bực nói:
- Tại sao ta lại làm loạn chứ?
- Tự ngươi xem đi.
Ly Nguyệt nhàn nhàn đánh ngón tay chỉ về phía trước.
- Nhìn cái gì?
Ngải Lỵ Na nghiêng đầu nhìn sang.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô nhất thời mở lớn thành hình chữ ‘O’, kinh ngạc nhìn thấy ngàn sợi tơ đang tung bay.
- Điều Khiển Thiên Ti, trói cho ta.
Mục Lương dùng một ngàn sợi tơ nhện cuốn lấy đầu gỗ, xong lại dùng lực giẫm mặt đất một cái.
- Điều khiển trọng lượng địa nham gấp hai mươi lần.
Mặt đất nổi lên sóng lớn, từng cây từng cây khô bị nhổ ra khỏi mặt đất, rồi lại bị ngàn sợi tơ nhện kéo đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo