Hiện tại, Mục Lương chính là người tạo ra tất cả các quy tắc tiêu chuẩn của thành Huyền Vũ, những người khác đều sẽ dựa vào tiêu chuẩn của hắn mà sử dụng. - Được.
Ngải Lỵ Na để giấy da thú lên trên bàn.
Cô nhìn thấy bộ quần áo màu trắng ở trên mặt bàn, cảm thấy thật sự rất đẹp.
- Đi thôi, chúng ta đi săn.
Mục Lương đi nhanh ra ngoài.
Nhện Qủy Đỏ cũng dừng lại việc dệt vải, như được giải thoát mà xông ra khỏi phòng làm việc, đi đến cánh rừng khô trước để dò đường.
Ngải Lỵ Na nhìn con nhện khổng lồ nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt, lại quay đầu nhìn vải tơ nhện.
Cô đột nhiên đã hiểu được vì sao nó lại chạy nhanh như vậy, đường đường là một con hung thú, cư nhiên lại để nó ở trong phòng ngoan ngoãn dệt vải.
Nếu đổi lại cô là nó, không phá hủy căn phòng là không thể nào.
Ta là hung thú thì không cần mặt mũi hay sao?
- Ngươi còn đứng đó làm gì?
Ly Nguyệt cầm theo thanh cung lớn đi đến, nhìn cô gái tóc hồng đang đứng ngơ ngác.
- A~ không có gì.
Ngải Lỵ Na gãi gò má, phát hiện đang đeo mũ giáp.
Cô sẽ không nói là đang bất bình giùm Nhện Qủy Đỏ, như vậy sẽ bị người ta cười cả một năm.
- Mau đi theo nhanh lên.
Ly Nguyệt thúc giục.
Cô chạy chậm đuổi theo hướng Mục Lương.
- Đợi ta với.
Ngải Lỵ Na theo sát phía sau.
Mục Lương dẫn theo hai cô ẩn thân, đi trên đường chính, đi về phía lối vào của Ủng thành (tòa thành nhỏ bên ngoài cổng thành).
Cổng thành của Ủng thành vẫn chưa được xây xong, thậm chí có thể nói rằng đây là một ngôi nhà không có cổng ở thành Huyền Vũ.
Thứ mà hiện tại thành Huyền Vũ đang thiếu đó chính là gỗ, cần một lượng lớn gỗ để làm cửa, trong đó cổng của Ba cửa là quan trọng nhất.
Nếu như dùng những tảng đá xây cửa thành, người bình thường cơ bản sẽ không có sức lực để mở.
Nếu bảo Tiểu Huyền Vũ đến khống chế, thì lại cần Mục Lương ở giữa truyền đạt.
Hắn cũng không thể cứ luôn làm người giữ cửa, như vậy thực sự quá mất giá rồi.
Để người khác nhắc Huyền Vũ mở cửa thì càng khó hơn, nó lại nghe không hiểu lời nói của những người khác.
Hơn nữa, Huyền Vũ còn có thể rơi vào trạng thái ngủ say, không có Mục Lương đến gọi, người khác rất khó có thể đánh thức nó.
Cũng không thể chờ nó ngủ đến tự nhiên tỉnh lại rồi đến mở cửa đúng không!
Một số ám hiệu đặc biệt lại rất khó truyền đạt, đá trên người Huyền Vũ rất dày, cộng thêm lại còn có vỏ rùa đen, người bình thường ở sau lưng Huyền Vũ giống như con kiến vậy.
Tựa như người đang đắp chăn bông, phía trên có con kiến bò lên, hoàn toàn không cảm nhận được.
Nếu không thì trong cuộc đại biến trước đây, không có sự đồng tâm hiệp lực của Mục Lương, một trận đá rơi xuống đã có thể chôn sống tất cả mọi người.
Tiểu Huyền Vũ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Mục Lương, không ai có thể ra lệnh cho nó, ở trước mặt nó nhảy nhót cũng chỉ biến thành một con kiến.
Cho nên, Mục Lương luôn xem Huyền Vũ thành vũ khí chiến lược để hủy diệt.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì chính là đòn hủy diệt tàn khốc.
- Nếu cổng thành được làm bằng gỗ, thì luôn có cảm giác quá yếu ớt.
Mục Lương đứng ở cổng Ủng thành.
Anh nhìn cổng thành cao năm sáu thước có chút khó khăn, giống như cửa gỗ thông thường, căn bản không đỡ được một kích của cường giả lợi hại.
- Đúng rồi, hình như có thể dùng bánh xe quay để khống chế cửa đá.
Trong đầu của Mục Lương có một ánh sáng lóe lên.
Anh nghĩ đến cảnh trong phim, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Cũng không cần xích sắt gì, trực tiếp dùng tơ nhện làm thành sợi dây là được rồi.
- Còn có thể dùng lực của nước để chuyển động, chỉ cần thiết lập một cơ quan bánh răng là được.
- Hoặc, còn có thể kết hợp cả hai với nhau.
Mục Lương tự mình lẩm bẩm.
Anh cố nén lại các ý tưởng muốn dùng, nếu không… khi trở về làm bảng thiết kế, cộng thêm thay đổi tuyến đường nước vân vân.
Hoàn thành trong một hai ngày là điều không thể.
Mục Lương cất ý tưởng vào trong lòng, sau khi tiến vào Ủng thành nhìn những con phố nối dài, cửa hàng ở hai bên đường hoàn toàn là những ngôi nhà làm bằng đá.
- Ý?
Nguyệt Phi Nhan cầm lấy bản vẽ da thú, vừa đi ra từ một nhà hàng, nhìn thấy Mục Lương đang đứng ở trên phố.
Cô chạy đến, kinh ngạc nói:
- Mục Lương, sao ngươi lại đến đây?
- Ta chuẩn bị đi săn bắn, còn phải kiếm thêm một ít củi để mang về.
Mục Lương liếc nhìn bản vẽ da thú trên tay cô gái tóc đỏ.
Anh có thể nhìn thấy phía trên có chú thích, thì biết Nhạc Phi Nhan đã lên kế hoạch cẩn thận.
- Mục Lương, bức vẽ này của ngươi quá khó, có thể làm mẫu cho ta xem được không?
Vẻ mặt của Nguyệt Phi Nhan đau khổ nói.
Cô nhìn bức vẽ có chút mơ hồ, xem nhiều thì cảm thấy mệt rã rời, có chút hoàn toàn không hiểu.
- Được, đợi ta làm xong việc đã.
Mục Lương cũng cảm thấy bản thân đang làm khó người khác.
Anh đã xem qua phòng bố cục ở trong phim điện ảnh Địa Cầu, cũng đã vào không ít cửa hàng, cùng với việc sửa sang phòng ở của mình, mới có thể tương đối được một chút.
- Thật tốt quá.
Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Cô đứng ở trên Phố Buôn Bán cả một ngày, cũng mới miễn cưỡng hiểu rõ được lắp đặt thiết bị cho hai cửa hàng, còn lại khoảng mười cửa hàng còn chưa chắc chắn.
Lần đầu tiên phụ trách một chuyện lớn như thế, áp lực của Nguyệt Phi Nhan lại vô cùng lớn.
Mẹ của cô tạm thời phụ trách công việc của xưởng, để lại cô vô cùng không chắc chắn, luôn cảm thấy quyết định của bản thân vô cùng sai.
- Không cần áp lực, sai thì cũng không sao.
Mục Lương trấn an nói.
Một vài suy nghĩ của hắn ở thế giới này đã vượt mức quy định, đối với bản thân mà nói, là có chút quá cố hết sức.
- Không thể sai được.
Nguyệt Phi Nhan mấp máy bờ môi hồng.
Cô chăm chú nói:
- Ta có thể làm được.
- Ta tin tưởng ngươi.
Mục Lương không tự chủ được giơ tay lên, xoa xoa đầu cô gái tóc đỏ.
- Ta, ta đi làm việc đây.
Khuôm mặt của Nguyệt Phi Nhan đỏ lên, hốt hoảng ôm lấy bản vẽ da thú bỏ chạy.
- Đây không phải là có sức sống rồi sao.
Mục Lương cảm thấy buồn cười, lắc đầu.
Hắn xoay người nhìn thấy ánh mắt quái dị của Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na, sao lại có loại cảm giác nhìn trộm người, lại bị bắt cơ chứ.
- Đi thôi, ta vào Sơn Hải Quan.
Mục Lương bỏ qua suy nghĩ miên man.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành Sơn Hải Quan, phía xéo đối diện cửa thành Ủng thành.
Cửa thành Sơn Hải Quan, không phải là một đường thẳng với cửa thành của Ủng thành, mà là so le.
- Cửa thành này quá lớn.
Ngải Lỵ Na nhìn Sơn Hải Quan, không khỏi cảm thấy thán phục.
Cửa thành Sơn Hải Quan, còn lớn hơn một chút, cũng rộng hơn một chút so với cửa thành Ủng thành.
Thành lâu ở tường thành Sơn Hải Quan, Mục Lương thiết kế ba tầng.
Tầng một là nơi đóng quân hàng ngày, phụ trách canh gác.
Tầng hai là nơi nghỉ ngơi và ngủ.
Tầng ba là nơi làm việc.
- Thành chủ đại nhân.
Vệ Cảnh mang người đến chào đón.
- Mang theo vũ khí trang bị, chúng ta xuống phía dưới săn thú.
Mục Lương lãnh nhạt phân phó.
- Vâng.
Vệ Cảnh kích động hô.
- Dẫn theo một đội khác nữa.
Mục Lương nghĩ đến còn cần người thu gom và chặt gỗ.
Cuối cùng còn lại một đội, phải thủ trực ca đêm.
Hiện tại, ba đội thành lập ba ban chế, cũng chính là mỗi đội có khoảng tám tiếng.
Không còn cách nào, người thì ít, chỉ có thể tính theo cả đội.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo