Miệng của Nguyệt Phi Nhan phồng lên,nói: - Vưu Phi Phi thực sự quá thú vị.
- Đem đồ nuốt xuống rồi nói tiếp.
Nguyệt Thấm Lam giơ tay lên gõ trán cô gái tóc đỏ.
- Ừ ah ~~
Nguyệt Phi Nhan rụt cổ một cái, hai ba lần đã ăn hết thịt rán trên dĩa đá.
Cô lần nữa nhồi thịt vào trong miệng, quay đầu nhìn phía cô hầu gái nhỏ, chớp chớp con ngươi màu đỏ.
- Chờ một chút, thịt mới rán lập tức tới ngay.
Khóe miệng của Vệ Ấu Lan không nhịn được mỉm cười, xoay người đi vào bếp bắt đầu rán thịt thăn mới.
- Ta cũng muốn một phần.
Ngải Lỵ Na nhấc tay hô.
Hiện tại, cô ăn rất thoải mái, không còn câu nệ như lúc mới tới.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ôn nhu đáp.
- Ngươi ăn nhiều một chút, đêm nay cùng đi theo rèn luyện lấy kinh nghiệm.
Mục Lương quay đầu nhìn miệng nhỏ của cô gái tai thỏ đang cắn một chút thịt thăn rán.
- Ta cũng phải đi?
Mễ Nặc ngẩn người.
- Ngươi luyện tập nhiều ngày như vậy, cũng nên bắt đầu thực chiến tích lũy kinh nghiệm.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
Liên tục huấn luyện cũng không thể tiến bộ, chỉ có một bên huấn luyện một bên thực chiến, tốc độ tiến bộ mới có thể nhanh.
- Được, ta đi.
Mễ Nặc cắn môi dưới gật đầu.
- Vưu Phi Phi, ta cho ngươi nghiên cứu loại thuốc mê kia đã chế tạo xong chưa?
Mục Lương nhìn phía cô gái tóc vàng đang uống trà.
- Đã nghiên cứu ra được, chính là thứ này.
Vưu Phi Phi chỉ chỉ bình sứ trên mặt bàn.
- Hiệu quả như thế nào đây?
Mục Lương hiếu kỳ hỏi:
- Dùng như thế nào?
- Ngửi được mùi sẽ ngất đi.
Vưu Phi Phi ngoẹo đầu, giới thiệu:
- Uống vào trong miệng cũng sẽ ngất đi, đổ vào vết thương cũng sẽ ngất đi.
- Hạn chế là gì?
Mục Lương cảm giác loại thuốc mạnh mẽ như vậy, phải có một ít hạn chế mới đúng.
- Hạn chế duy nhất chính là chỉ có tác dụng đối với người từ cấp bốn trở xuống.
Vưu Phi Phi thở dài:
- Người trên cấp 4 đều miễn dịch.
Cô luôn có cảm giác loại thuốc mê ấy quá kém, chỉ có hiệu quả đối với người từ cấp 4 trở xuống, hoàn toàn là một cái gân gà.
Dù sao, người từ cấp 4 trở xuống, cô chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết hết đối phương, còn phải dùng thuốc mê làm gì cái gì.
- Có thể chế thành thuốc mê dạng khí hay không?
Mục Lương nhớ tới đạn khói ở Địa cầu.
- Cái này có chút khó, nhưng ta có thể thử một lần.
Đôi mắt màu vàng của Vưu Phi Phi sáng lên, cảm thấy là một loại thử thách.
- Đúng rồi, bí dược cường hóa cấp 2 chế luyện thế nào rồi?
Mục Lương nhớ ra lâu rồi không chú ý tiến độ bí dược cường hóa mới.
- Đã chế tạo ra được.
Miệng lớn của Vưu Phi Phi nhai thịt, mơ hồ không rõ nói:
- Ta chưa có nói cho ngươi biết sao?
- Không có.
Khóe mắt của Mục Lương giật một cái, tức giận nói:
- Hoàn toàn không có thông báo cho ta.
- Thật không có sao?
Vưu Phi Phi ngơ ngác quay đầu nhìn về phía cô gái tóc hồng.
- Đúng là không có!
Ngải Lỵ Na yếu ớt nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Cô biết bí dược cường hóa cấp 2 đã chế tác thành công, hôm đó đã quá muộn nên không thông báo cho Mục Lương, hôm sau tỉnh lại đã quên rồi.
- Hai người các ngươi… Thật đúng là đủ mơ hồ.
Ly Nguyệt nhịn không được đỡ trán.
- Chế tạo nhiều bí dược cường hóa cấp 2 một chút, về sau sẽ có việc cần dùng.
Mục Lương muốn chuẩn bị về sau tăng cường quân dụng.
- Đã rõ.
Vưu Phi Phi nghiêm túc một chút ghi nhớ lại.
- Ba người các ngươi chia ra thuốc mê này.
Mục Lương nhìn ba người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na và Mễ Nặc, nghiêm túc nói:
- Đêm nay cho bọn hắn một bài học, ta muốn để cho bọn họ biết cái gì mới là đặc chủng chiến đấu.
Buổi tối hắn thỉnh thoảng sẽ bớt thời gian để giải thích cho các cô gái một chút cái gì gọi là đặc chủng chiến đấu, thậm chí ở trong cung điện còn diễn tập qua một hai lần, thành quả ngược lại khá tốt.
Chủ yếu là hai người Ngải Lỵ Na, Ly Nguyệt đã có kinh nghiệm thực chiến, tiếp thu kiến thức mới nhanh vô cùng.
Còn hai người Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan vẫn là người mới.
- Đã rõ.
Ba cô gái cùng kêu lên đáp.
- Thịt rán tới.
Vệ Ấu Lan bưng thịt rán đến.
Mục Lương nhìn cô hầu gái nhỏ, nói:
- Còn có Tiểu Lan, đêm nay ngươi cũng đi cùng một lúc đi.
Người hầu gái chiến đấu cũng cần có kinh nghiệm thực chiến mới được.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan vô thức đáp.
Cô đối với chuyện phía sau còn có chút mơ hồ, hoàn toàn không biết đi làm cái gì.
- Ta có thể đi không?
Nguyệt Phi Nhan giơ tay nhỏ lên.
Cô cũng muốn đi thực chiến, cả ngày xử lý những chuyện kia, đều muốn đánh người phát tiết một chút phiền muộn.
- Đương nhiên có thể, nếu như nhiệm vụ thất bại, như vậy các ngươi sẽ chấp nhận chịu phạt.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Phạt thế nào?
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc hỏi.
- Tạm thời bí mật, các ngươi sẽ không muốn biết.
Khóe miệng nhỏ bé của Mục Lương cong lên, lộ ra một nụ cười thâm ý.
- Ta tuyệt đối sẽ không thất bại.
Nguyệt Phi Nhan cảm thấy một cỗ ‘Ác ý’, nhất thời cả người lạnh run.
- Vì an toàn, không cho ngươi dùng lửa.
Nguyệt Thấm Lam xấu xa cười nói bổ sung.
- Hả?
Nguyệt Phi Nhan trợn tròn mắt.
…
Buổi tối, trăng thanh gió mát phất phơ.
Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na dẫn đầu đi về phía trước.
Mễ Nặc, Vệ Ấu Lan và Nguyệt Phi Nhan, ba người đi ở phía sau.
Cả năm cô gái đều mặc quân phục đặc chủng, đi tới phía dưới tường thành Ủng thành.
Đêm nay, các cô sẽ ra quân luyện tập ở Thành Phòng Quân, cũng coi như dạy cho cho Thành Phòng Quân một bài học, để cho bọn họ nâng cao cảnh giác.
Ly Nguyệt ra hiệu cho Ngải Lỵ Na, ba người các cô dùng tay ra hiệu:
- Chúng ta lên trước, những người còn lại đứng tại chỗ.
Mục Lương đều đã dạy cho năm người những động tác tay đơn giản, ví dụ như số lượng người đại biểu, phương hướng, tiến lên, các thế thủ để chờ.
Mễ Nặc hô một thủ thế ‘OK ‘.
Sau mấy ngày gia nhập vào đội, cuối cùng Mễ Nặc cũng đã làm quen được với mọi người, chính thức vượt qua sự rụt rè của mình.
Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na hai người liếc nhau, bắt đầu leo tường thành một cách linh hoạt.
Với thực lực, sự dẻo dai của hai người, việc leo lên thành tường cũng không khó.
Hai cô đã đứng ở trên tường thành, nghe cuộc hội thoại của nhân viên tuần tra.
- Mỗi lúc trời tối là lúc gian nan nhất, thời tiết quá lạnh.
- Đúng vậy, ta cảm thấy là thành Huyền Vũ quá cao, trước đây ở bộ lạc Nguyệt Đàm cũng không có lạnh như thế.
- Thành Huyền Vũ cao như vậy, chắc không ai có thể leo lên được, chúng ta trở về nhà đi thôi.
- Không được, chúng ta nhất định phải tuần tra hết mới có thể trở về, nếu không… Vệ Đội Trưởng biết sẽ trừ điểm cống hiến của chúng ta.
-…
Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na nghe được đã cảm thấy tức giận, vô cùng ăn ý gật đầu với nhau một cái.
Hai tay của hai cô gái bỗng nhiên dùng sức, thân thể như một con mèo, linh hoạt rơi xuống đất.
Từ trong túi các cô móc ra một miếng vải, lấy thêm ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình ra, lộ ra một khe hở, lại dùng miếng vải bịt miệng bình trút ra.
Ly Nguyệt ngừng thở, ngất xỉu cầm miếng vải dính bí dược, đầu ngón chân rơi xuống đất không tiếng động đi đến phía sau đội viên tuần tra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo