Buổi sáng ngày thứ mười, ở trên đường đồng ruộng. - Ừm hanh!

Ngải Lỵ Na kêu lên một tiếng đau đớn.

Cô lấy tay đè lên ngực, nén lại chút cảm giác run sợ.

- Làm sao vậy?

Ly Nguyệt ôn nhu hỏi.

- Không biết vì sao, trong lòng ta có chút cảm giác hoảng sợ.

Ngải Lỵ Na mấp máy môi.

Dường như cô đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, khiến người ta cảm thấy trong lòng lo lắng.

- Ta cũng có một chút xíu…

Khuôn mặt của Ly Nguyệt trắng nhợt, lo lắng nói:

- Sẽ không phải là Ngôn Băng xảy ra chuyện gì chứ?

- Không đâu, thực lực của cô ấy mạnh như vậy, làm sao lại gặp chuyện không may được.

Ngải Lỵ Na lắc đầu không hề nghĩ ngợi.

Ngôn Băng là đội trưởng, cũng là đại tỷ bảo vệ bọn họ, trong ấn tượng của họ chính là rất mạnh mẽ.

Đạp đạp đạp…

Một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Vưu Phi Phi đầu quấn một nửa miếng vải, theo gió phiêu lãng, hoảng hốt chạy tới.

Cô hoảng hốt, hô lên:

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, Tiểu Lỵ Lỵ, ta cảm giác được Tiểu Băng Băng đã xảy ra chuyện.

- Ngươi cũng cảm nhận được sao?

Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na cùng lúc hỏi.

- Cái gì?

Biểu cảm của Vưu Phi Phi ngẩn ngơ.

- Ngực của ngươi cũng cảm thấy khó chịu?

Ly Nguyệt trầm giọng hỏi.

- Ừm, lúc ta làm thí nghiệm ngực có đau một chút, nhất định là Tiểu Băng Băng đã gặp nguy hiểm.

Vưu Phi Phi khẳng định nói.

Sắc mặt của Ly Nguyệt nghiêm túc nói:

- Ba người chúng ta đều cảm giác được như vậy, Ngôn Băng có thể thực sự đã xảy ra chuyện.

Bọn họ phản ứng như thế, chính là do năng lực của cô ấy có điểm đặc thù, được chính cô ta gọi là: Thám Tử Nguy Hiểm.

Ý như tên, chính là xem bản thân như thám tử, tặng lại năng lực nhận biết nguy hiểm cho đồng bạn.

Ví dụ như, Ngôn Băng đi làm nhiệm vụ, phát hiện gặp nguy hiểm sẽ phản hồi lại cho bọn họ.

Năng lực ấy có hạn chế về khoảng cách, nếu không phải nguy hiểm đến an toàn tính mạng mà nói, khoảng cách quá xa sẽ rất khó phản hồi lại cho đồng bạn phản ứng lớn.

Bốn người có thể tiếp tục chạy trốn nhờ có năng lực của cô ấy trợ giúp, bởi vì dưới tình huống khoảng cách gần, có thể dùng như một loại chiến thuật giao lưu.

- Ta muốn đi cứu Ngôn Băng.

Ngải Lỵ Na xoay người đã muốn trở về, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến thành Thánh Dương.

- Ta cũng đi.

Vưu Phi Phi xoay người muốn cùng đi theo.

- Hai người các ngươi chờ ta một chút.

Mặt của Ly Nguyệt nghiêm mặt, đưa tay níu lại cánh tay hai người.

- Không chờ được, Ngôn Băng chắc là bị thành Thánh Dương bắt được.

Ngải Lỵ Na cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nói.

Dựa theo phản ứng của Ngôn Băng truyền đến, ngực rung động đại biểu nguy hiểm rất lớn, mọi người nhanh chóng tan rã.

Khoảng cách xa như vậy, cô còn có thể thu được phản hồi như vậy, nhất định là tính mạng của Ngôn Băng đã gặp nguy hiểm.

Nếu không, bình thường chỉ là mí mắt giật giật, các gân ngón tay co giật một cái, đều là phản ứng nhỏ.

Mà phản ứng nhỏ ấy, khoảng cách quá xa là căn bản không thể nhận được.

- Hiện tại đi cứu thế nào?

Ly Nguyệt trừng đôi mắt màu xám.

Tiếng chất vấn của cô thanh lãnh vang lên:

- Chỉ bằng ba người chúng ta sao? Phải đi chịu chết sao?

- Ta…

Ngải Lỵ Na cứng họng.

Cô không cam lòng cắn răng, khàn khàn tiếng nói:

- Vậy phải làm thế nào? Muốn ta nhìn thấy Ngôn Băng đi tìm chết, ta làm không được.

- Chúng ta đi tìm Mục Lương mượn Khôi Giáp U Linh.

Ly Nguyệt xoay người nhanh chóng chạy về phía đồng ruộng.

Mặc dù bây giờ, các cô có thể sử dụng Khôi Giáp U Linh, nhưng muốn cầm đi cứu đồng bạn, làm sao cũng phải nói với Mục Lương một tiếng mới đúng.

- Đúng rồi, còn có Khôi Giáp U Linh.

Ngải Lỵ Na phản ứng kịp thời, chạy vội đuổi theo về phía cô gái tóc trắng.

- Chờ ta một chút.

Vưu Phi Phi chạy theo sau.

Không bao lâu sau, ba cô gái đi tới một cái bên ngoài một viện rộng lớn, cổng lớn đóng chặt.

Cộc cộc cộc!

Ly Nguyệt vội vã gõ cửa.

Kẽo kẹt ~~

Mở cửa.

Tô Nhi ngó ra thăm dò, nhìn trước mắt là ba cô gái trang phục quái dị.

Hai người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na là tới đồng ruộng giúp một tay, cũng không mặc Khôi Giáp U Linh.

Vưu Phi Phi càng không cần phải nói, ở trên đầu tùy tiện quấn vài vòng vải đã chạy ra.

- Là các ngươi, vào đi.

Tô Nhi tránh người ra.

Từ khi cô đi theo cô gái tai thỏ, cũng không làm thị nữ gì nữa, mà trở thành người quản lý đồng ruộng, mới làm chưa đến sáu ngày.

Ly Nguyệt nhẹ gật đầu một cái, chạy vội vào cửa sân cánh đồng, đã thấy một cánh đồng cây xanh lớn, có cây ăn quả, có khoai lang, có cải trắng…

Giữa một vùng thực vật màu xanh trông thấy được một bóng người, lúc này đang ngồi xổm trước một nhóm cây xanh.

- Hô ~~

Ly Nguyệt hít sâu, mang theo tâm trạng thấp thỏm tiến lên.

Cô đột nhiên không biết mở miệng như thế nào, muốn mượn đi hai bộ linh khí cao cấp Khôi Giáp U Linh.

- Làm sao vậy? Từ xa đã nghe được tiếng hít thở rất lớn của ngươi.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn phía cô gái tóc trắng.

- Ta, ta muốn…

Ly Nguyệt mấp máy môi, ấp úng.

- Để ta nói.

Ngại Lỵ Na sốt ruột mở miệng nói:

- Mục Lương đại nhân, là như vậy…

Cô kể lại chuyện của Ngôn Băng một lần, trọng điểm giới thiệu năng lực Thám Tử Nguy Hiểm, để thêm sức thuyết phục.

- Cho nên, chúng ta muốn mượn Khôi Giáp U Linh đi cứu người.

Ngải Lỵ Na nói đến đây tinh thần cũng có chút lo lắng.

- Cứu người đương nhiên là có thể.

Mục Lương lập tức gật đầu.

- Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh.

Ngải Lỵ Na kích động hô.

Cô xoay người, chuẩn bị chạy nhanh trở về.

Nếu mượn được Khôi Giáp U Linh mà nói, việc các cô cứu người xác xuất thành công từ không tăng lên đến 3 phần.

- Cảm ơn.

Ly Nguyệt mấp máy bờ môi hồng.

- Các ngươi dự định sẽ đi ngay bây giờ sao?

Mục Lương cau mày hỏi.

- Đúng vậy, Ngôn Băng phản hồi cho chúng ta, nói rõ tình cảnh hiện tại của co ấy vô cùng không tốt.

Ly Nguyệt lo lắng nói.

- Nếu như các ngươi chạy đi sợ là…

Mục Lương thản nhiên nói:

- Khả năng ta còn đến thành Thánh Dương sớm hơn các cô ấy.

- Có ý gì?

Ly Nguyệt ngẩn người không kịp phản ứng.

Mà cô gái tóc hồng mới chạy ra được vài mét, thân hình dừng lại, suýt chút lảo đảo té lộn mèo một cái.

Cô đã vội vàng chuyển người tới, trừng đôi mắt hồng nhạt, sốt ruột hỏi:

- Chúng ta sắp đến thành Thánh Dương sao?

- Ừm, chúng ta còn có hai ngày thì đến thành Thánh Dương.

Mục Lương chỉ dặn Rùa Đen di chuyển với tốc độ chậm chừng bảy ngày.

Thành Huyền Vũ đã tiến hành cải cách được trình độ nhất định, còn lại chỉ có thể dựa vào thời gian từ từ mà thôi.

Như vậy vừa mở cửa giao dịch, một bên cải cách cũng có thể.

- Còn có hai ngày.

Ngải Lỵ Na sững sờ.

- Ta sẽ bảo Tiểu Huyền Vũ tăng thêm tốc độ.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Vừa rồi anh đã dùng tâm linh ý niệm, bảo nó dùng tốc độ cực hạn đi đường.

- Chuyện kia… Chúng ta chỉ có thể chờ đợi.

Ngải Lỵ Na thở dài.

Nếu như các cô tự mình đi chỉ sợ sẽ chậm hơn rất nhiều so với Rùa Đen.

- Sẽ không có chuyện gì chứ?

Ly Nguyệt an ủi, cũng tự an ủi bản thân.

- Nếu như cô ấy trọng thương ngã gục mà nói, các ngươi sẽ có phản ứng gì?

Khuôn mặt của Mục Lương nghiêm túc hỏi.

0.14800 sec| 2439.555 kb