Mục Lương làm giấy có hai nguyên nhân, một cái chính là phổ cập giáo dục. Anh cũng không quên những người như Vệ Cảnh, Tán Viêm đều không biết chữ, cho nên việc phổ cập giáo dục vô cùng cấp bách.

Không biết chữ còn nói cái gì văn minh, nói chuyện nội tình cái gì, thậm chí còn muốn có tư tưởng?

Ngoài ra, còn có thể làm thành sách vở, tăng giá cao bán cho người ở trên phố, một quyển đổi tinh thạch hung thú, điểm tiến hóa mười vạn chắc cũng sẽ không quá khó khăn.

Bán ra mười quyển, đã có được một triệu điểm tiến hóa, có thể tiến hóa ra một con động vật thuần dưỡng cấp bảy.

- Được.

Lao Mông vừa nghe mình luyện chế được giấy tốt, cung cấp riêng cho phủ Thành Chủ, nhất thời vui vẻ.

Anh cảm thấy rất có đạo lý, nếu như chỉ sản xuất ra loại giấy tốt, cho mọi người cùng dùng thì không phải là lãng phí sao.

- Về sau viện nghiên cứu này sẽ đổi tên là xưởng làm giấy.

Mục Lương thản nhiên nói.

Danh tiếng viện nghiên cứu, cũng không thể dùng linh tinh.

Sau này, thành Huyền Vũ có viện nghiên cứu chuyên môn, dùng để nghiên cứu linh khí, với một chút phát minh đặc biệt.

- Đã rõ.

Lao Mông không cảm thấy có gì quan trọng, cũng chỉ là đổi một cái tên.

- Đi làm việc đi.

Mục Lương khoát tay.

- Vâng.

Lao Mông rời đi.

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt hồng nhạt, nhìn theo bóng dáng lão nhân đang rời đi.

Cô cẩn thận sờ sờ trang giấy, kinh ngạc hỏi:

- Mục Lương đại nhân, vật này chính là đại biểu cho giấy da thú gì đó à?

- Ngươi cảm thấy phát minh đó như thế nào?

Mục Lương cười khẽ hỏi.

- Phát minh này quá tuyệt vời.

Ngải Lỵ Na giơ ngón tay cái lên.

Cô cảm thấy sau khi xem qua những thứ giấy đó, quay về xem giấy da thú sẽ tràn đầy ghét bỏ.

Giấy da thú vừa dày lại có một chút mùi hôi thối, viết chữ lại không bằng phẳng.

- Chờ ngươi hoàn thành cuốn Du Ký Mạo Hiểm, có thể đặt hàng thứ giấy trắng ấy làm thành một quyển sách.

Mục Lương chỉ tay trên cái giá đựng giấy trắng.

- Thật sao?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na tỏa sáng lấp lánh.

- Lời ta nói đều là thật.

Mục Lương xốc rương gỗ lên chuẩn bị mang về khu vực trung ương.

- Để ta cầm.

Ly Nguyệt bước lên đỡ lấy rương gỗ.

- Ta, trong vòng một trăm ngày ta sẽ hoàn thành Du Ký Mạo Hiểm.

Ngải Lỵ Na bị những tờ giấy trắng kích thích, lần nữa giảm bớt hơn phân nửa thời gian.

- Vậy thì ngươi phải hết sức nỗ lực.

Mục Lương cất bước đi ra ngoài.

Một phát minh khác của anh, bây giờ còn chưa được phân nửa đâu.

- Mục Lương đại nhân, không phải ngươi còn có một cái phát minh sao?

Ngải Lỵ Na hỏi.

Cô cảm thấy có một phát minh kinh người như vậy, cái kia khẳng định cũng sẽ không kém.

-…

Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt màu bạc, kinh ngạc phát hiện sau khi cô gái tóc hồng đi vào xưởng làm giấy, không có ghi lại chữ nào.

- Bây giờ chúng ta đi về xem.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Buổi sáng sắp qua rồi, hắn cũng không biết mỹ nữ xấu bụng kia, đã luyện chế đồ vật kia như thế nào rồi.

…..

Trong phòng làm việc của phủ Thành Chủ.

Nguyệt Thấm Lam đang cúi đầu, cầm một cây bút than gỗ được vót nhọn, ở trên khối bùn đất, một bút một chữ khắc ra văn tự.

Nhiệm vụ ấy là trong bữa ăn cơm hôm trước, Mục Lương đã nói với cô: Ta phát hiện trong toàn bộ Huyền Vũ, ngươi là người viết chữ đẹp nhất.

Lúc đầu, Nguyệt Thấm Lam còn có chút tự hào, vì được khen chữ viết đẹp.

Nhưng giây tiếp theo, đã khiến cô không thể tiếp tục kiêu ngạo.

- Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, khắc lại tất cả những chữ mà người biết lên khối bùn đất kia.

Bây giờ, trong đầu Nguyệt Thấm Lam còn nhớ tới vẻ mặt của Mục Lương khi nói một câu nói đó.

Cô đặt khối bùn vừa viết xong xuống, nghi ngờ nói:

- Hắn bảo ta viết những chữ kia làm cái gì?

Nếu như viết chữ bình thường cũng không phải khó, nhưng Mục Lương lại bảo cô khắc chữ viết.

Nếu không phải cô có sức lực lớn, đầu óc lại thông minh, thì thật là có chút khó viết.

- Hô ~~

Nguyệt Thấm Lam thở phào một cái, lại lần nữa buông khối bùn đã viết xong, lấy mu bàn tay dụi dụi con mắt.

Lúc này, bên cạnh đưa qua một cái khăn mặt.

- Cảm ơn.

Nguyệt Thấm Lam rất tự nhiên nhận lấy khăn mặt, xoa xoa khóe mắt.

Chờ chút…là ai đưa khăn mặt cho cô?

Nguyệt Thấm Lam phản ứng có chút chậm, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của Mục Lương.

Đứng cạnh hắn còn có Ngải Lỵ Na với Ly Nguyệt.

- Ngươi, các ngươi sao lại đột nhiên xuất hiện?

Nguyệt Thấm Lam mặt ngẩn ngơ.

- Là do ngươi quá chuyên tâm.

Mục Lương nhẹ giọng cười nói.

Anh cầm lấy khối bùn đã được khắc chữ xong, nhìn mặt trên có một chữ được viết vô cùng gọn gàng, cực kỳ hài lòng gật đầu.

- Mục Lương đại nhân, những khối bùn đó chính là phát minh thứ hai?

Ngải Lỵ Na có chút mơ hồ, cẩn thận từng li từng tí cầm lên một khối bùn đánh giá.

- Đúng vậy, phát minh này vô cùng thực dụng.

Mục Lương vận dụng năng lực Điều Khiển Địa Nham, làm cho chữ được khắc trên khối bùn gồ lên.

- Thực dụng?

Nguyệt Thấm Lam cau mày.

Cô dùng khối bùn viết mấy trăm chữ, cũng không nghĩ được nó có tác dụng như thế nào?

- Các ngươi chỉ thiếu một chút xíu suy nghĩ, thì sẽ biết cái phát minh ấy lợi hại như thế nào.

Mục Lương nhớ tới lúc đọc sách lịch sử.

Anh thật rất ngưỡng mộ người xưa, thế hệ sau vẫn còn tiếp tục sử dụng phát minh của người thế kỷ trước.

Ly Nguyệt cau mày suy tư, cúi đầu nhìn thấy rương gỗ giấy trong tay, nhất thời linh quang lóe lên.

Đôi mắt màu bạc của cô sáng rực, nói gấp:

- Mục Lương, ngươi không phải là muốn dùng chữ ở trên cái khối bùn này, ấn lên trên giấy chứ?

- Ly Nguyệt, ngươi thật thông minh, là người đầu tiên nghĩ ra.

Mục Lương cầm khối bùn đã điêu khắc xong lên, đặt ở trước mặt mọi người.

- Ta nhìn giấy mới nghĩ ra được.

Ly Nguyệt ngượng ngùng lộ ra nụ cười yếu ớt.

- Nhưng, dùng than củi để viết chữ, ấn lên cũng không phải quá rõ ràng nha.

Ngải Lỵ Na nghi ngờ nói.

- Cái này phải dùng đến mực nước.

Anh đã sớm chuẩn bị xong tất cả.

Loại mực hắn dùng vô cùng đơn giản, nguyên liệu chính là nhọ nồi.

Trải qua quá trình đốt lửa, lâu dài tích lũy một tầng hơi mỏng nhọ nồi màu đen, chính là tài liệu tốt để làm mực.

- Mực nước?

Ba cô gái ở đây đều mờ mịt.

Ở vùng đất chết Mạt Nhật này, mọi người đều dùng bút than củi, chính là vót nhọn than củi, lại dùng da thú bọc bút lại.

- Chính là vật này.

Mục Lương lấy ra một khối màu đen từ trong ngăn tủ phòng làm việc.

Thỏi mực đó là mấy hôm trước anh cho người làm, nguyên liệu gốc vẫn là chiếc nồi lớn để chưng cất bên trong xưởng làm giấy.

Mỗi ngày đều đun củi vào chiếc nồi kia, chẳng mấy chốc sẽ tích lũy được một tầng nhọ nồi.

Trên thực tế, loại mực tốt nhất được làm từ tro cây tùng, như vậy có thể làm mực Tùng Yên cao cấp.

- Cái này là gì vậy?

Nguyệt Thấm Lam tò mò nhận lấy.

Sau khi cô lật xem một lượt, kinh ngạc phát hiện ngón tay đã bị nhuộm đen.

Màu đen nọ vô cùng tinh khiết, không giống như màu đen nhạt do than củi dính.

- Ta dùng cho các ngươi xem một chút.

Mục Lương tìm được một đĩa gốm, vận dụng năng lực ngưng tụ vài giọt nước ở phía trên.

Anh nghiền nát thỏi mực đó, màu đen thuần được khuếch tán ở bên trên chiếc đĩa.

- Tiếp theo, các ngươi nhìn ta dùng mực này để viết chữ.

Mục Lương lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cây bút lông, từ trong rương gỗ lấy ra một trang giấy.

0.14732 sec| 2437.766 kb