Editor: Trâm Rừng

Hai người rời đi không bao lâu sau đã có người tới tìm.

"Người đàn ông đã chết." Ba người đứng trước thi thể, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Khổ cực đuổi theo lâu như vậy, đạo cụ không gian bây giờ chính là của bọn họ !

Ba người đã sớm thương nghị xong ai sẽ làm chủ nhân của bảo bối này, người kia ngồi xuống, không kịp chờ đợi đưa tay đụng vào thi thể. Năm giây sau, anh lại kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Đạo cụ đã biến mất!" Có người cướp mất rồi !

--

Lúc này, Phù An An và Phó Ý Chi đã lẫn trong đám đông ở tầng dưới.

Mặc dù không có giải thích gì nhưng Phù An An cũng rất nhanh đã hiểu ra. Người chơi đó đã rất vội vàng, anh ta đang phải trốn tránh ai đó. Trái tim của anh ta đã bị thương không có khả năng chạy quá xa.

Sau đó liên hệ với đạo cụ không gian của anh ta, xung quanh nhất định có người chơi đang tìm kiếm anh ta, thậm chí anh ta có thể bị người chơi đó giết chết. Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Nghĩ đến đây, Phù An An ngẩng đầu lặng lẽ quan sát trên lầu, có ba bóng người tức giận xẹt qua.

Phó Ý Chi đưa tay ấn đầu Phù An An thì thầm vào tai cô “đừng nhìn loạn.”

Lúc này, bên ngoài cũng có tin tức, mấy nhân viên cảnh sát dùng loa phóng thanh hô: "Được rồi , mọi người có thể rời đi nơi này, về nhà cố gắng đi nơi nào có chỗ che chắn, đừng dừng lại ở trên đường."

Ba người chơi vừa định tìm kiếm xung quanh liền dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm dưới lầu, nhìn một đám người đang rời đi.

--

Phù An An và Phó Ý Chi vừa ra ngoài, họ bắt một chiếc taxi bên đường và quay trở lại biệt thự.

Nhà kho dưới biệt thự chất đầy vật tư, Phù An An nhìn đạo cụ không gian mới lấy được của mình, nó không có khả năng chứa hết đống này. Không ngờ họ lại giàu có như vậy.

Phù An An vui vẻ lấp đầy không gian với vũ khí, thuốc men, thức ăn và nước uống. Trong không gian có đầy ắp đồ vật tăng lên không ít cảm giác an toàn.

Chuông cửa vang lên bên ngoài.

Đó là đại lý xe hơi ở thị trấn cánh đồng hoa, ông chủ đích thân đến cửa “xin hỏi ngài là Phó tiên sinh đúng không? Xe mới của ngài đã đưa đến. Bởi vì ngài cần dùng gấp nên xe lần này kém hơn lần trước một chút."

Ông chủ cười híp mắt nói, người trước mắt là khách hàng lớn nhất mà anh ta nhận được ở thị trấn Cánh đồng hoa kể từ khi anh ta mở công ty cho đến nay, cho nên phải đối xử cẩn thận ở mọi phương diện , ngay cả khi gọi điện thoại hay giao hàng thì cũng phải đích thân anh ta đi làm.

Một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu ở lối vào biệt thự.

Phó Ý Chi liếc qua rồi gật gật đầu, “tốt”

Lại giải quyết thêm một đơn.

Chủ cửa hàng mỉm cười nhìn những ngọn đồi xanh bao quanh thị trấn và những cánh đồng hoa thơm ngát, mặc dù trông không được đẹp lắm vì sự cố đột ngột của máy bay không người lái, nhưng đây vẫn là thị trấn cánh đồng hoa yêu thích nhất của anh ta.

Gió nhè nhẹ thổi. Ngay khi ông chủ ngẩng đầu lên, chuẩn bị đắm chìm trong niềm vui sướng với hai đơn đặt hàng lớn trong một tháng, một cơn gió lớn bất ngờ thổi qua khiến môi anh ta vểnh ra ngoài, nướu răng lộ ra, cả khuôn mặt méo mó đến biến dạng.

Tất cả những con chim đậu trên núi đồng loạt bay lên.

Gà, vịt, chó mèo nuôi trong thị trấn đều sủa vang.

Một tiếng nổ lớn phát ra từ trên đầu họ, âm thanh kéo dài trong hai mươi giây. Phịch một tiếng trầm đục, toàn bộ trấn nhỏ đều chấn động.

Cơn gió mạnh đột ngột dừng lại, và có một thứ gì đó khổng lồ rơi xuống. Nhưng lại không thấy cái gì cả.

"Chuyện gì vậy?" Phù An An nghe thấy động tĩnh và chạy ra ngoài, chỉ thấy mọi người đang nhìn lên bầu trời. Sau đó, cô cũng nhìn xem bầu trời.

Bầu trời một mảnh xanh trong, vạn dặm không mây.

Chỉ có thị trấn nhỏ là đầy rẫy tiếng gà gáy chó sủa, đủ các loại động vật đang vô cùng lo lắng. Thậm chí, một số con chuột còn chạy ra ngoài và đâm đầu vào chết trước các phương tiện đang đi trên đường. Động vật luôn nhạy cảm hơn con người.

Nhất định có chuyện gì đã xảy ra!

0.14832 sec| 2393.336 kb