Editor: Trâm Rừng
Phó Ý Chi ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, mắt nhìn cơm bên trên nhiều thêm miếng cá.
Nếu như Nghiêm Sâm Bác ở tại đây sẽ biết anh sẽ không ăn đồ ăn người khác gắp cho mình.
Phù An An không hiểu nhìn về phía hắn, “Anh Phó, sao vậy?”
Phó Ý Chi: “...... Không có việc gì, ăn cơm đi.”
Thị trấn nhỏ Cánh Đồng Hoa Ngày thứ 5
Tiểu đội thi công đã tới sớm, dùng thời gian một ngày đem hàng rào sắt lắp đặt xong.
Người quản đốc còn đặc biệt yêu cầu Phó Ý Chi kiểm tra nó, "Chúng tôi sử dụng hàng rào sắt tốt nhất, có khả năng chống oxy hóa và chống gãy, rất chắc chắn."
“tốt.”Phó Ý Chi gật đầu, hai bên vui vẻ giao dịch thành công.
Phù An An di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ, ôm mặt nhìn trời, một mảnh lá khô dán thẳng vào mặt cô.
“Ha ha.” Có người ở gần đó nhìn thấy cười phá lên.
Phù An An vén lá nhìn qua thì thấy đó là một chàng trai trẻ.
Thấy Phù An An nhìn qua, trong nháy mắt thanh niên liền đỏ mặt lên, “Cô, chào Cô, ta gọi Trương Tự Do, là đệ đệ của Trương Đại Xuân.”
Trương Đại Xuân chính là đốc công sửa hàng rào.
Hôm qua Trương Tự Do đã nhìn thấy Phù An An, bị bộ dáng khả ái lại hiền huệ của cô hấp dẫn.
Nghe chủ nhân của ngôi nhà này nói cô chỉ là bảo mẫu, Trương Tự Do cho rằng cô không xứng với mình nhưng bây giờ cậu muốn thử tiếp xúc một chút.
"Ồ, xin chào. Tôi là Phù An An." Phù An An gật đầu với anh ta, nở một nụ cười lịch sự.
“Cô, cô ở đây làm gì đó?” Trương Tự Do không biết nói chuyện, vắt hết óc để suy nghĩ chủ đề.
“Nhìn bầu trời đó.” Phù An An chỉ chỉ, “cậu có muốn ngắm cùng không?”
Nghe thấy Phù An An nói chuyện với mình, tai của Trương Tự Do hơi đỏ lên.
“ Công trường thi công gần bức tường trong suốt ở ranh giới thị trấn nhỏ ấy, cô có muốn đi xem không? Khi nào cô tan làm tôi dẫn cô đi xem nha?”
“Hả?” Phù An An nghe không hiểu tan làm là có ý tứ gì?
“Phù An An.” Phó Ý Chi lúc này đi tới, liếc mắt nhìn cậu thanh niên đối diện.
“đi lấy chìa khoá xe trên lầu đem xuống.”
"Ồ." Phù An An đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại Trương Tự Do đối mặt với Phó Ý Chi, không biết vì sao, người này đứng đó mặt không chút biểu cảm, nhưng điều đó lại khiến cậu ta có chút sợ hãi.
“Tiểu tử, đi thôi.” May mắn anh cậu ta đã kêu cậu ta một tiếng.
“A, tới liền.” Trương Tự Do thất bại mà cúi thấp đầu, hối hận không thôi rời đi biệt thự.
Nam chủ nhân trong nhà này quả thực có chút đáng sợ.
Khi Phù An An đi xuống cầu thang, cô chỉ nhìn thấy đuôi chiếc xe của đội xây dựng.
“Đi nhanh như vậy?” Phù An An sững sờ.
“Còn muốn giữ bọn họ lại ăn cơm sao?” Phó Nhất Chi lạnh lùng nói.
“Không phải đâu, tôi muốn cùng người ta tạo mối quan hệ để bọn họ cho giá thấp một chút thôi. ” Phù An An lắc đầu, “ tôi không phải lo lắng anh làm đại gia lâu rồi nên không rõ giá cả của hàng hóa sao?”
Phó Ý Chi: "Hai mươi lon không khí của cô vẫn còn ở tầng hầm kìa."
Phù An An ngậm miệng. Sau một lát, đem chìa khóa xe đưa cho anh, “Anh chuẩn bị ra ngoài sao?”
“Không có.”
Phó Ý Chi nhận lấy chìa khóa và đặt nó sang một bên, "Tôi đã quên đặt nó ở đâu nên để cô đi tìm nó."
Vừa nói, anh vừa ngồi trên ghế sa lon, nhắm mắt nghỉ ngơi, "Nhớ thu dọn lá rụng trong sân."
Phù An An nhìn Phó Ý Chi, cảm thấy rằng dưới vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta, còn có những tế bào xấu xa ẩn sâu.
Nhưng mà ai bảo anh là Phó ba ba đâu. Nghĩ về 500.000 mà Phó ba ba đã cho, cô cảm thấy việc quét vài chiếc lá rơi hoàn toàn là chuyện nhỏ. Nếu như Phó ba ba vui lòng, cô thậm chí có thể cầm kéo lên cắt tóc cho anh nữa kìa.
Phù An An ở trong lòng suy nghĩ bạo trường rồi điên cuồng quét lá rụng. Tuy nhiên, ở khu vực vừa quét, có thêm một vài chiếc lá vừa mới rơi xuống.
Khí hậu hiện tại đang là giữa hè, sao có thể có nhiều lá rụng như vậy!
Phù An An ném cây chổi xuống và tìm thấy một chiếc kéo trong phòng khách -- Có lẽ trước khi cắt tóc cho Phó ba ba, cô cần cắt tóc cho hoa, cây cối trong sân trước.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo