Editor: Trâm Rừng

Sau vài phút, Phù An An lại ngẩng đầu lên lần nữa,

"Anh Phó, chuyện này tôi cảm thấy không nên vội vàng, mới là ngày thứ hai, không thu thập được tin tức cũng là bình thường."

"Còn đạo cụ không gian thì sao?"

Phó ba ba bỗng nhẹ nhàng bỏ xuống một câu, “ai nói chính mình vận may cực tốt ?” Anh hai đây đang cố ý gây chuyện với Phù An An cô sao?

Vận may cho dù tốt, cũng không có khả năng mỗi ngày đều trúng xổ số! Nghĩ tới đây, Phù An An một tay chống eo, "Dù sao ông nội của tôi nói, vận khí của tôi rất tốt, cái gì cũng có thể hóa vận rủi thành vận may, trời sinh phú quý!"

Những lời này khiến Phó Ý Chi bật cười

“Đi thôi.”

Phù An An: “đi chỗ nào vậy?”

“Lấy chút đồ vật.”

Nói xong, hai người đi ra ngoài cửa hàng, Phó Ý Chi trực tiếp mở cửa một chiếc xe màu đen, "Lên đi."

“Anh Phó, mỗi lần chơi một trò chơi anh đều mua một chiếc xe hả?”

Những thứ trong trò chơi đều không thể lấy ra ngoài.

“...... Mướn.” Phó Ý Chi lạnh mặt nói.

"Ồ ồ."

Phù An An gật gật đầu, cô còn tưởng rằng phó ba ba đang bị trò chơi lợi dụng đâu. Sau khi thắt dây an toàn, chiếc xe đang chạy rất nhanh, sang phía bên kia của thị trấn.

Bên ngoài một nhà kho nào đó, hai công nhân dỡ hàng đã chờ sẵn ở đây, dưới chân rất nhiều các loại thực phẩm và thuốc chất đống.

Hai người chất đồ lên xe, đi lên phía trước báo cáo với Phó Ý Chi, "Ông chủ, đây là đợt hàng cuối cùng."

“Tốt.” Phó Ý Chi từ trong bóp da rút ra một xấp tiền đưa cho hai cái công nhân, “ vất vả rồi.” Hai người cầm tiền mặt mày hớn hở, “cám ơn ông chủ.”

Tiếp đến hai người lại nói rất nhiều lời hay ý tốt, vô cùng cao hứng đem vị thần tài này đưa tiễn.

Tất nhiên, những thứ này không được sử dụng để mở một siêu thị.

Ô tô chạy dọc theo con phố ra ngoài thị trấn, rẻ phải và đi đến một gian biệt thự ở nơi hẻo lánh.

Phù An An xuống xe và nhìn xung quanh, xung quanh thậm chí không có một nhân viên bảo vệ nào, "Anh Phó, lần này anh không thuê lính đánh thuê sao?"

Suy nghĩ về sự hào phóng của Phó ba ba trong trò chơi lần trước làm Phó An An cảm thấy thực ủy khuất cho hắn khi ở biệt thự này.

"Đây chỉ là một thị trấn nhỏ." Ở đâu ra lính đánh thuê.

Phó Ý Chi rẽ ngoặt và lái xe vào. Biệt thự nhỏ có một tầng hầm ẩn, bên trong chất đầy đủ loại thức ăn, nước uống, thuốc men, Phù An An thậm chí còn nhìn thấy cả lều bạt, đèn năng lượng mặt trời và thuyền bơm hơi.

Vẻn vẹn có một ngày thời gian, Phó Ý Chi đã sưu tập phần lớn vật tư cần thiết. Phù An An nhìn xem sửng sốt một chút, chấn kinh với hiệu suất làm việc của Phó ba ba.

Ngay sau đó, cô liền trả lại phòng trọ của mình, vô cùng cao hứng, hùng hục chuyển vào ở cùng với lão đại.

Cho dù là hai ngày đầu tiên của trò chơi nhưng Phó Ý Chi cũng phải sắp sắp xếp thời gian đặc biệt chặt chẽ.

Nhiều loại vật liệu được vận chuyển lặng lẽ và liên tục đến biệt thự, cả hai đã lái xe gần như khắp toàn bộ thị trấn.

--

Vội vàng ăn cơm trưa.

Phó Ý Chi lấy ra hai chiếc áo len đen, khẩu trang, mũ và kính râm từ trong xe.

“Mặc lên đi.” Lão đại lời ít mà ý nhiều , Phù An An thành thật mặc vào, không biết ăn mặc như thế này để làm gì. Chỗ lần này đi xa hơn so với buổi trưa

Phó Ý Chi lái xe một mạch đến rìa thị trấn, đã có hai chiếc ô tô đậu dưới cầu, người đến cũng đeo khẩu trang và kính râm.

“Thành thật ở trong xe đừng xuống.” Ngắn gọn nhắc nhở một tiếng, Phó Ý Chi cầm lấy cái va li ở bên cạnh đi xuống nói chuyện với hai người kia. Ngay sau đó, hai người kia đưa lại một cái túi lớn màu đen.

Những thứ bên trong va chạm vào nhau phát ra âm thanh kim loại, nhìn hình dạng của chiếc túi, Phù An An cảm thấy mình đã biết nó là gì.

"Súng hả?" Phù An An hỏi.

"Ừm."

Phó Ý Chi đóng cửa xe nhanh chóng rời đi, tại ven đường nơi xe chạy đi qua, trong rừng từng đám chim tước bay lên.

0.15284 sec| 2390.305 kb