Editor: Trâm Rừng
Có Nghiêm Sâm Bác nhắc nhở, Tô Sầm lập tức liền an phận thật nhiều. Lúc này, hai người còn lại cũng tò mò nhìn Phù An An. Dù sao cũng là người lão đại dẫn về, tất nhiên cũng là một người chơi cao thủ.
Nghĩ tới đây, Tô Sầm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "An An đã qua mấy vòng trò chơi rồi?"
"Tôi là người mới, mới đi qua hai vòng trò chơi."
“Hai, hai vòng?” Ngoại trừ Nghiêm Sâm Bác đã biết, những người khác đều sửng sốt một chút.
"Chuyện gì vậy?"
Phù An An ngồi ở trên ghế có chút không giải thích được, thông qua hai vòng thì không xứng cùng bọn họ ăn cơm sao?
Ánh mắt của Tô Sầm từ đứng đắn trở nên có chút vi diệu.
Khóe miệng anh nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Không có gì."
Không có gì mới là lạ.
Vượt qua ít nhất năm vòng trò chơi là điều kiện cơ bản để trở thành thành viên cốt cán của Mang, cũng là quy tắc do lão đại tự mình đặt ra. Hôm nay lại phá lệ...
Chẳng lẽ là Phó gia hơn hai mươi năm thanh lãnh như băng, bỗng nhiên một buổi sáng cây vạn tuế lại ra hoa sao?
Tô Sầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn, đôi mắt trong veo và tròn xoe của Phù An An, rất giống một chú mèo con đắt tiền nào đó.
Anh ta không ngờ người đó lại thích kiểu này.
Thấy bọn họ đột nhiên trở nên yên lặng, Phù An An cảm thấy có gì đó không đúng, "Bọn anh hiện tại vượt qua mấy vòng rồi?"
“Tôi mười một vòng.” Tô Sầm cười nói: “Từ Thiên chín vòng, Tân Thành mười vòng.”
Phù An An nghe có chút ngốc, nhìn về Nghiêm Sâm Bác đang ở bên cạnh.
"Lão Nghiêm là người có nhiều điểm nhất ngoài Phó tiên sinh. Anh ấy đã vượt qua mười bốn vòng."
Tô Sầm nhẹ nhàng bổ sung một câu.
Nghiêm Sâm Bác vẫn giữ vẻ tươi cười đó.
Cô thậm chí còn không so được với số lẻ của người ta, hóa ra qua hai vòng trò chơi, cô thật sự không xứng cùng bọn họ ăn cơm.
“Mấy vị ca ca hảo, tiểu nhân đường đột tới nơi này không mang theo quà ra mắt gì, chúng ta làm quen lại từ đầu đi.”
Phù An An đứng dậy và cúi chào từng người: "Nếu mấy anh gặp tôi trong trò chơi, hãy mang tôi đi cùng với."
Cô còn tưởng mình đang ôm một cái đùi vàng, không ngờ phía sau cái đùi lại có một đám đùi khác.
Quả nhiên lợi hại đều cùng lợi hại chơi, cái loại không lợi hại như cô bị kẹp ở giữa đám người này cũng quá lúng túng rồi.
Mấy người đều bị dáng vẻ nịnh hót của Phù An An chọc cười.
Trước đó chỉ có ba người bọn họ, cộng với lão đại như một tảng băng lớn, biệt thự trở nên buồn tẻ hơn nhiều.
Bây giờ có thêm một cái tiểu muội muội như thế, khó tránh khỏi muốn trêu chọc.
"Cô muốn biết Phó tiên sinh đã vượt qua bao nhiêu vòng trò chơi không?" Tô Sầm cười hỏi.
“Bao nhiêu?” Phù An An cũng rất tò mò.
"Tôi không biết." Tô Sầm lắc đầu, "Chuyện này luôn là một bí ẩn chưa được giải đáp trong tổ chức, ngay cả Nghiêm Sâm Bác cũng không rõ ràng về nó."
"Ồ." Vậy anh hỏi tôi làm gì hả? Phù An An không thể hiểu được.
“Tất nhiên chúng tôi cũng muốn biết, không thôi bạn nhỏ An An đi hỏi đi?” Tô Sầm đang đợi cô ở chỗ này.
Phù An An lắc đầu, “Tại sao anh không đi?” Bọn họ một đám thân tín còn không biết bí mật này, kêu cô một người mới đi hỏi chuyện này làm gì?
"Được rồi, đừng chọc An An nữa."
Nghiêm Sâm Bác ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng. Anh nói xong đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng.
Phù An An lấy thẻ ngân hàng, hơi khó hiểu.
“Đây là thẻ lương.” Nghiêm Sâm Bác cười nói, “Tiền tệ trong trò chơi giống như thực tế, tất cả các thành viên cốt lõi đều có thẻ khẩn cấp. Bên trong có 50 vạn.”
Khi Phù An An nghe thấy điều này, miệng cô đã trở thành hình chữ "O".
Mỗi thẻ là 500.000, 100 thành viên cốt cán là 50 triệu. Lão đại cũng quá hào phóng rồi.
Vừa định nói chuyện, Phó Ý Chi đã từ trên lầu đi xuống.
Đại sảnh bàn tán xôn xao lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía anh. Người đàn ông không giận tự uy, ngồi xuống quét mắt nhìn người hai bên bàn dài, “ăn cơm đi.”
Lễ nghi trên bàn ăn của bọn họ đều vô cùng tốt, Phù An An nhìn hai bên một chút, tiếp đó vùi đầu ăn đồ ăn của mình.
Bữa tối qua một nửa, Phó Ý Chi ngẩng đầu lên hỏi
“Từ Thiên, chuyện tôi để cho cậu điều tra tới đâu rồi?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo