Editor: Trâm Rừng

Quan sát ngôi sao nửa ngày cũng không có gì dùng được, Phù An An còn bị con muỗi cắn đầy người quay về trong phòng.

Dưới bầu trời ngày thứ hai

Cô ngáp một cái thật to rồi rời giường.

Hương hoa từ nơi không xa bay tới, bươm bướm cùng ong mật đang bay múa ở bên trong đồng ruộng phía sau lưng. Khói bếp bốc lên nghi ngút, mùi khói dầu mỡ do người dân nấu nướng, tiếng cười nói nô đùa, thỉnh thoảng có tiếng xe đạp chạy qua cửa kêu leng keng.

Phù An An nhìn buổi sáng ấm áp và trong lành trước mặt, nó rất đẹp, nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh sắp bị phá vỡ.

Ăn sáng xong, Phù An An như thường lệ ra ngoài mua đồ, đồng thời tìm đạo cụ không gian.

Đùng đùng -- đột nhiên trên không trung cách trấn nhỏ mấy ngàn mét có một máy bay bị nổ tung làm toàn bộ trấn nhỏ rực sáng trong nháy mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, rất nhiều mảnh vụn máy bay bốc cháy rơi xuống, những người bên ngoài không ngừng la hét và bỏ chạy.

Phù An An cuống quít xông vào bên trong một quán cà phê.

Bên trong đã đầy ắp người, mọi người vừa muốn trốn vừa muốn xem trò hay nên xém chút nữa đã đẩy những người đến sau và Phù An An ra ngoài.

Các vật thể cháy và mảnh vỡ máy bay liên tục rơi xuống bên cạnh khiến Phù An An giật mình. Đám đông đang theo dõi trò hay cũng hét lên. May mắn lúc này có người kéo cô lại, từ cửa ra vào đem cô kéo vào trong tiệm.

"Xin lỗi, thật xin lỗi!" Người suýt chút nữa đẩy Phù An An ngã xuống xin lỗi liên tục và dường như còn sợ hãi hơn một nạn nhân như cô.

“Không sao.” Phù An An khoát khoát tay, nói tiếng cảm ơn với người nghĩa hiệp đã cứu mình. Sờ sờ cái trán không cẩn thận bị đụng trúng nói: “ tiên sinh, tôi mời anh uống cà phê nha.”

"Ừm." Người trước mặt nhẹ giọng nói. Âm thanh có chút quen tai.

Phù An An ngẩng đầu lên nhìn -- "Anh Phó!!"

Một phút đồng hồ sau, nhân viên quán cà phê bưng lên thêm một ly cà phê. Phù An An ngồi trước mặt ân nhân cứu mạng của mình, uống ly cà phê anh ta gọi cho, trong túi vẫn còn cất chiếc thẻ anh ta đưa. Cái ôm đùi này thật đáng giá!

Phó Ca thật sự rất tốt làm Phù An An đột nhiên dâng lên một cổ xúc động muốn gọi ba. Loại xúc động này cũng không có sinh ra khi cô đối mặt với người sáng lập ra Trung Quốc đâu.

Đè nén xuống nội tâm xúc động muốn gọi ba của mình, Phù An An ôm chén cà phê nhìn Phó Ý Chi nở nụ cười,

"Anh Phó, chúng ta thật sự là có duyên phận a! Cùng nhau chơi trò chơi tới ba lần."

Phó Ý Chi nhàn nhạt ừ một tiếng rồi nhìn về phía ngoài cửa.

Máy bay rơi xuống rất nhiều mảnh vỡ, cửa hàng đối diện đã bị đè nát.

Xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương đồng loạt chạy đến hiện trường, lúc này bên ngoài bao vây một mảnh hỗn loạn.

Phù An An cũng theo dõi họ cho đến khi những người bị thương và xác chết rơi từ trên cao xuống được mang ra bên ngoài.

Trên đường phố, những mảnh vỡ không kịp xử lý vương vãi khắp nơi, khiến nơi đây trông như một mớ hỗn độn.

Tuy nhiên, sau chuyện hỗn loạn này, mọi người vẫn tiếp tục làm những gì họ nên làm.

Phù An An quay đi, nhìn Phó Ý Chi và hỏi: "anh Phó, anh hiện đang sống ở đâu? Nhà trọ tôi thuê ở trên đường này, anh có muốn chuyển đến đây sống cùng nhau không."

"Không quen sống ở đây cũng không sao, tôi cũng có thể dọn đến ở cùng với anh."

"Còn có Anh Phó ơi, chờ lúc về nhà, có thể hay không nói Chương lão sư đừng huấn luyện tôi như vậy nữa , tôi. . . "

Mặc dù có một mình cô nhưng cô có thể nói nhiều hơn so với bốn người Nghiêm Sâm Bác cộng lại. Làm thế nào mà một người có thể nói nhiều như vậy?

Phó Ý Chi nhớ lại lần đầu tiên anh gặp cô, cố gắng nói hết ba từ trong một câu. Có lẽ chỉ khi bị bao vây bởi thây ma, cô ấy mới có thể yên tĩnh hơn.

Phó Ý Chi đặt ly cà phê xuống, ngón tay mảnh khảnh lướt trên mép cốc, nhìn Phù An An với đôi mắt phượng hẹp dài.

"Cô tới đây lâu như vậy, tìm được vật phẩm không gian chưa?"

"Tìm được thông tin quan trọng nào về trò chơi rồi ?"

Ném qua hai vấn đề làm cho Phù An An ngậm miệng.

“Chưa, tạm thời chưa có.”

Phó ba ba tức giận, không thể gây chuyện với Phó ba ba.

Phù An An khuấy khuấy ly cà phê đen, đột nhiên trở nên im lặng như một con gà.

0.12296 sec| 2392.508 kb