Editor: Trâm Rừng
Ba người, còn là 3 người đàn ông tráng niên khỏe mạnh. Tình huống này liến rất khó giải quyết.
Phù An An tránh được đòn tấn công từ bên phải, đấm vào người bên cạnh nhưng bị người phía sau đá vào bắp chân. Quỳ xuống đất với một tiếng uỵch. Khoảnh khắc chạm đất, Phù An An đau đến mức nước mắt sắp trào ra.
Người đàn ông đá cô xuống đưa tay đè vai Phù An An, "Chết tiệt, nha đầu thúi..." Chưa kịp chửi xong, cổ tay đã bị năm ngón tay thon dài vặn vẹo 180 độ.
Người đàn ông hét lên một tiếng, đồng bọn ở bên cạnh cũng vội vàng chạy tới
Ba mươi giây sau.
Ba người đều ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, miệng phun ra máu.
Bọn họ nhìn không rõ nam nhân trước mặt ra tay như thế nào, chỉ là phát hiện hiện tại bọn họ đứng lên cũng không được, ngay cả hô hấp cũng thấy đau.
“ Có ba người mà cũng đánh không lại, cô còn không biết xấu hổ mà lười biếng sao?”
Phó Ý Chi nhìn ba người họ như nhìn rác rưởi, lấy khăn giấy ra lau tay.
“Không lười biếng nữa .” Phù An An lấy mu bàn tay lau con mắt một chút, lần thứ nhất nói ít như vậy. Khập khiễng đẩy xe đạp đi về biệt thự, người khác bắt nạt cô, Phó Ý Chi cũng muốn bắt nạt cô!
Phó Ý Chi nhìn xem Phù An An môi mỏng khẽ mím, đỉnh lông mày hơi hơi trùng xuống.
“Nhìn này.”
Phó Ý Chi nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất với đôi mắt lạnh lùng. Duỗi chân ra và tung một cú đá thật mạnh. Người đàn ông bay ra hai ba mét, nặng nề mà nện ở trên tường, trong ngõ nhỏ vang lên một tiếng kêu rên thảm thiết.
Phù An An sững sờ, Phó ba ba đây là đang báo thù cho cô sao?!
“Đi thôi.” Phó Ý Chi một tay cầm hai bình khí nói.
Hai người đi hai bước, nhìn bộ dạng khập khiễng của Phù An An, Phó Ý Chi nhét tất cả bình khí vào trong ngực cô.
Phù An An:......?
Phó Ý Chi cầm lấy xe đạp, "Đi lên đi."
Phù An An khập khiễng một chân ngồi lên đó, "Anh Phó, anh có thể đi xe đạp không?" Lúc trước đều là cô chở anh.
Phó Nhất Chi khẽ mím môi mỏng, liếc cô một cái, "Lại nói nữa, xuống đi một mình đi."
Thực sự không biết đi sao? Khóe miệng của Phù An An hơi cong lên, cố nén nụ cười của chính mình. Không biết đi xe đạp mà anh còn muốn cô ngồi lên để đẩy về, đây chính là biểu hiện cho thấy Phó ba ba rất yêu thích cô đó.
"Anh Phó."
“Hử.” Phó Ý Chi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Phù An An, con mắt tròn vo hắc bạch phân minh, còn hơi có chút phiếm hồng, phía trên còn phản chiếu ảnh ngược của anh. Giống như là… một con mèo bị thuần dưỡng muốn làm nũng.
Tay của Phó Ý Chi hơi dừng một chút, "Làm sao vậy?"
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ là chân chó trung thành, là chiếc áo bông tri kỉ nhất của anh.”
Phù An An nắm chặt nắm tay, "Ngoại trừ ông bà nội, tôi cả đời đều muốn hiếu kính anh!"
Phó Ý Chi hít một hơi thật sâu, đẩy xe đạp nhanh chóng rời khỏi đường phố.
Phù An An đang ngồi ở phía sau xe liếc nhìn Phó ba ba đang đi như bay, không biết vì sao cô cảm thấy Phó ba ba không vui lắm. Dù sao, nhất định không phải bởi vì cô. Tại vì cô là người mới thể hiện lòng trung thành với anh nên anh phải cảm thấy thực vui vẻ mới đúng!
Phó Ý Chi có chiều cao chân lại dài, bọn họ rất mau đã trở lại biệt thự.
Nhìn thấy biệt thự, bất kể giây trước xảy ra chuyện gì, giây sau sắc mặt của hai người lập tức trở nên nghiêm túc.
Bên ngoài viện bên trên hàng rào sắt có nhiều rất nhiều bụi đất, mẩu thủy tinh ở dưới góc tường cũng trở nên lộn xộn nát vụn.
Điều quan trọng nhất là dây sắt trên cổng có vết xước. Ai đó đang theo dõi ngôi nhà của họ và cố gắng vào bên trong! Hai người nhìn nhau, rút chìa khóa ra mở cửa. Phó Ý Chi đứng trước cổng biệt thự kiểm tra trong khi Phù An An đi quanh nhà kiểm tra từng chi tiết đã lưu lại lúc hai người bọn họ rời đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo