Khoảng hai mươi phút sau, trên cầu thang vọng ra tiếng bước chân.
\r\n\r\nTrong phòng khách yên lặng, mọi người không hẹn cùng đứng lên.
\r\n\r\nTrừ Lê Tiếu.
\r\n\r\nCô ngồi trên sofa không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mũi chân mình không chớp, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
\r\n\r\nMãi đến khi Lê Quảng Minh và Thương Úc trở lại phòng khách, ánh mắt cô khẽ run, chậm rãi nhìn về phía bọn họ.
\r\n\r\nThương Úc đi thong thả qua phòng khách, vẻ mặt điềm nhiên, nói: “Xin dừng bước, không cần tiễn.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nLê Quang Minh cười ngượng ngùng, “Thế… tôi sẽ chờ câu trả lời chắc chắn của ông cụ Thương.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nThương Úc không trả lời, chỉ cụp mắt.
\r\n\r\nKhông biết bọn họ trò chuyện cái gì, nhưng không khí giữa Thương Úc và Lê Quảng Minh thật mờ ám.
\r\n\r\nĐoàn Thục Viện bước lên trước, ra vẻ vợ của chủ nhà, lo lắng tiếp đón không chu đáo nên khách sáo mời mọc, “Cậu Thương phải đi sao? Nếu như còn có thời gian, cậu có muốn ở lại dùng bữa không?”
\r\n\r\n“Không cần.
\r\n\r\nCảm ơn.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nGiọng điệu trả lời của Thương Úc vô cùng kín kẽ, tuy rằng vẫn giữ được phong độ, nhưng ánh mắt sâu thẳm làm người khó đoán.
\r\n\r\nChờ đến khi anh ra tới sảnh cửa trước, tài xế ở sau lưng mới nhắm mắt theo đuổi.
\r\n\r\nTư thế ngẩng đầu bước đi của anh, cộng thêm tiếng bước chân sắc bén biểu lộ rõ ràng bốn chữ “coi trời bằng vung” này.
\r\n\r\nTrong lúc vợ chồng và đám người nhà họ Lê chìm đắm trong lực uy hiếp ngấm ngầm của Thương Úc, Lê Tiếu đã đứng lên đi theo ra ngoài.
\r\n\r\n“Tiểu Tiếu!” Lê Thừa ở phía sau kêu lên kinh ngạc, nhưng Lê Tiếu đã sớm biến mất nơi sảnh cửa trước.
\r\n\r\nSân trong biệt thự, Lê Tiếu chậm rãi theo sát sau lưng Thương Úc.
\r\n\r\nMà gần vườn hoa nhỏ bên phải, Thương Lục đang ôm bụng ngồi xổm dưới gốc cây phong, mặt mày trắng bệch, thỉnh thoảng nôn ọe vài cái, vừa thể thảm vừa buồn cười.
\r\n\r\n“Diễn gia!”
\r\n\r\nGiọng nói trong trẻo hoạt bát của Lê Tiếu khẽ vang lên, tài xế yên lặng nhìn thoáng qua, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim xoay người đi tới vườn hoa nhỏ.
\r\n\r\nNghe gọi, Thương Úc dừng bước lại, dáng người ngạo mạn cao ngất tôn lên sức quyến rũ hoang dã, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lê Tiếu, giọng trầm ổn: “Chuyện gì?”
\r\n\r\nLê Tiếu chớp chớp mắt, đút tay vào túi quần jean, thẳng vai lên: “Tôi có thể hỏi một câu không, anh và ba tôi đã nói chuyện gì?”
\r\n\r\nTâm trạng Lê Tiếu có vẻ rất phiền muộn, hàng mi dày cụp xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
\r\n\r\nCô không nghi ngờ sự thương yêu cũng như bảo vệ của ba mẹ mình, chỉ là vì sao họ lại chấp nhất như thế về hôn sự của cô và Thương Lục.
\r\n\r\nThương Úc nhìn Lê Tiếu trước mặt, đôi mắt đen thẫm sáng rực, “Cô nên đi hỏi ba mình thì hơn.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Anh không thể cho tôi biết sao?” Lê Tiếu nhíu mày, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
\r\n\r\nĐôi mắt nai kia nhìn như vô hại nhưng lại ẩn giấu sự sắc bén.
\r\n\r\nNgười đàn ông đánh giá tỉ mỉ gương mặt xinh xắn quyến rũ của cô, yết hầu trượt lên xuống, từ chối vô cùng dứt khoát, “Xin lỗi, không thể.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nĐã nói đến nước này, Lê Tiếu lập tức trở nên nóng nảy, đôi mắt vừa đen lại lạnh, giọng nói cũng cứng ngắc, “Câu hỏi cuối cùng, cuộc hôn nhân này có thể hủy bỏ không?”
\r\n\r\nSự bồn chồn cũng như nóng nảy đã bắt đầu ẩn hiện nơi chân mày khóe mắt.
\r\n\r\nTrước mặt Thương Úc, một Lê Tiếu thờ ơ bỗng chốc quên mất phải ngụy trang.
\r\n\r\nNgay lúc cô nghĩ rằng Thương Úc sẽ không trả lời thì bên tai lại vang lên câu nói: “Chỉ cần cô muốn thì có thể hủy bỏ.
\r\n\r\n”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo