Lê Tiểu quay vê phòng ký túc xá bốn người với Đường Dục Đình, lấy máy vi tính rồi rời khỏi khuôn viên đại học.
\r\n\r\nĐường Dực Đình theo sát Lê Tiếu ra đường cái, thấy chiếc Mercedes G-Class lại không cam lờng mà găng hỏi: “Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, cậu không tính cho Giang Úc một bài học à? Mấy năm nay cô ta đồn thôi sau tưng cậu nhiều lắm đấy.”
\r\n\r\nLê Tiếu ôm laptop mỏng nhẹ trên tay, lạnh nhạt nói: “Không có hứng.”
\r\n\r\nCô chưa từng để tâm đến chuyện cãi nhau giữa bạn cùng khóa.
\r\n\r\nDù gì cũng chăng quan trọng.
\r\n\r\nĐường Dực Đình của thầm, làu bàu: “Thà cậu nói thẳng mình lười còn hơn!”
\r\n\r\nPhải, Lê Tiếu rất lười!
\r\n\r\nKhông chỉ riêng tính tình mà cả giao tiếp ngày thường cũng thể hiện sự lơ đãng.
\r\n\r\nKhông phải cô cố ý muốn thế, mà chỉ là gia đình chiều chuộng mà ra thôi.
\r\n\r\nTrong ký ức của Đường Dực Đình, việc chiều chuộng của người nhà đối với Lê Tiếu đúng là đạt đến trình độ người và thần đều phẫn nộ.
\r\n\r\nĐường Dực Đình từng nghe nói, trước khi Lê Tiếu năm tuổi, khi ra ngoài không cần phải nhấc chân vì đều có anh trai bể.
\r\n\r\nMuốn ăn uống gì cũng không cần phải đưa tay, vì đã có các anh tranh làm hộ.
\r\n\r\nThế nên, cách giải thích thỏa đáng nhất quá trình lớn lên của Lê Tiếu chính là được cả gia đình cùng chiều chuộng.
\r\n\r\nĐường Dực Đình càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã sống uổng phí hai mươi hai năm.
\r\n\r\nDù gì cô cũng là thiên kim nhà họ Đường – một trong năm gia tộc lớn của Nam Dương – nhưng so sánh với Lê Tiếu, tự bản thân cảm thấy cứ như nhặt được từ trong ống cống vậy.
\r\n\r\nMới đó thôi, Lê Tiếu đã đi đến bên chiếc Mercedes, mở cốp sau, lấy túi xách Chanel ra.
\r\n\r\nĐường Dực Đình cười vui vẻ ôm vào lòng, đưa mũi đến trước túi ngửi, là mùi tiền!
\r\n\r\n“Mình đi trước.” Lê Tiếu đóng cốp sau, quay đầu nói với Đường Dực Đình.
\r\n\r\nĐường Dực Đình ôm túi, trừng mắt, vẻ mặt hoài nghi: “Cậu đi đâu thế? Sắp tốt nghiệp rồi mà sao còn bận hơn hồi lên lớp vậy?”
\r\n\r\nLê Tiếu đi về phía đầu xe,lúc mở cửa ra thì lười nhác trả lời: “Mình đi tìm việc.”
\r\n\r\nĐường Dực Đình: “???”
\r\n\r\nKhông phải Lê Tiếu được cử đi học ở sở nghiên cứu khoa học à? Tìm việc gì cơ?
\r\n\r\nĐường Dực Đình còn chưa tỉnh táo lại thì cô đã lái xe đi rồi.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nĐương nhiên Lê Tiếu không đi tìm việc, mà lái một vòng ở ngoại ô Nam Dương, gần đến trưa mới về nhà họ Lê.
\r\n\r\nCô xách máy vi tính vào sảnh cửa chính, còn chưa đến phòng khách đã nghe tiếng tranh chấp.
\r\n\r\n“Ba, ba càng nói con càng hồ đồ.
\r\n\r\nChúng ta tranh luận cả buổi trời, cuối cùng vẫn y như cũ.
\r\n\r\nBa không muốn cho Tiểu Tiếu từ hôn đúng không?”
\r\n\r\nNgười mở miệng là anh Hai Lê Ngạn.
\r\n\r\nNghe thấy thế, Lê Tiếu lập tức dừng chân, lẳng lặng dựa vào mặt tường cẩm thạch ở sảnh ra vào, đường hoàng nghe trộm.
\r\n\r\nNgay lúc này, Lê Quảng Minh đập mạnh ly trà lên bàn, nghiêm giọng nói: “Con thì biết gì? Muốn từ hôn cũng cần ông cụ Thương đồng ý mới được, Thương Lục có tư cách gì mà làm chủ!”
\r\n\r\n“Thể Thương Thiếu Diễn cũng không làm chủ được sao?” Anh Cả Lê Quân thấp giọng, không vui: “Ba à, bao nhiêu năm qua ba đều không nói rõ lai lịch hôn sự này với bọn con.
\r\n\r\nChuyện cho tới giờ, Tiểu Tiếu bị Thương Lục lạnh nhạt, ba vẫn không tính nói thật sao?”
\r\n\r\nAnh Ba Lê Thừa hít một hơi thuốc lá: “Ba, hôm nay ba cũng thấy thái độ của Thương Lục rồi đấy.
\r\n\r\nCon mặc kệ ba có chuyện gì khó nói, nhưng nếu ba cứ cương quyết gả Tiểu Tiếu cho Thương Lục thì…”
\r\n\r\nLê Tam tiếp tục nhả khói, nói tiếp bằng chất giọng sát phạt: “Con không ngại triệu tập tất cả thể lực ở vùng biên giới để tranh chấp với người nhà họ Thương đâu! Đây là thái độ của con, ba liệu mà làm.”
\r\n\r\nLê Quảng Minh tự liệu mà làm: “…”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo