Đoàn Thục Viện vừa dứt lời, phòng khách liền tràn ra cảm giác áp lực khiến người sợ hãi.
\r\n\r\nĐến từ anh Cả Lê Quân.
\r\n\r\nLê Quân nheo đôi mắt sâu lạnh lẽo, “Nói vậy, là Thương Lục không xem nhà họ Lê chúng ta ra gì rồi!”
\r\n\r\nNghe đến đây, Lê Ngạn muốn nói nãy giờ lập tức chân chó gật đầu, “Anh Cả nói không sai, em thấy thằng Thương Lục kia đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nLê Quân liếc anh ta một cái, tự mình bổ sung thêm, “Anh đã điều tra lý lịch của Thương Lục mấy năm gần đây, hoàn cảnh trong sạch, ít nhất là trên phương diện quan hệ nam nữ vẫn xem là trong sáng.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Hôn sự này đã định từ lâu, nó sớm không hủy muộn không hủy, sao nhất định phải vào lúc Tiểu Tiếu sắp sửa tốt nghiệp thì hủy?”
\r\n\r\nĐoàn Thục Viện vuốt ve móng tay bóng loáng cười nhạt, “Không phải nó bảo ngày mai sang thăm nhà sao? Nếu nó không đưa ra lý do hợp lý thì chuyện này không xong đâu.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nVì muốn bảo vệ Lê Tiếu, cả gia đình ngồi trong phòng khách vắt nát óc suy tính đối sách.
\r\n\r\nLê Tiếu vẫn luôn im lặng nay thay đổi tư thế thoải mái hơn, vùi mình trong ghế sofa từ tốn nói: “Con đồng ý hủy hôn mà.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nLê Quảng Ninh và mọi người lập tức nhìn sang.
\r\n\r\nĐoàn Thục Viện đau lòng xoa đầu Lê Tiếu: “Bé cưng nói thật lòng sao?”
\r\n\r\nKhách quan mà nói, dù là xuất thân hay bối cảnh, thằng nhóc thổi Thương Lục đều xứng đôi với Lê Tiếu.
\r\n\r\nHuống chi, hôn sự này…
\r\n\r\nNgay lúc này, Lê Quảng Minh cũng khó xử phụ họa theo: “Tiểu Tiếu à, ba biết con khó chịu, nhưng…”
\r\n\r\nChưa dứt lời thì ông lại khựng lại không nói tiếp.
\r\n\r\nThật ra thì trước giờ Lê Tiếu chưa từng quan tâm đến hôn ước này.
\r\n\r\nNhưng giờ đây nhìn thấy thái độ của ba mẹ, cô càng dám khẳng định nguyên nhân của hôn ước rất có vấn đề.
\r\n\r\nCô dựa vào thành ghế, nhìn sắc mặt biến đổi của ba mẹ, khẽ nhếch môi: “Người ta đã yêu cầu hủy hôn rồi, vậy thì cứ hủy đi, con không có ý kiến.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nAnh Hai Lê Ngạn nén giận hỏi lại: “Cứ hủy hôn như thế thì có lợi cho thằng kia quá không?”
\r\n\r\nLê Tiếu vô tội nhìn Lê Ngạn, thờ ơ gật đầu: “Hình như là vậy, nhưng quả thật em hơi ấm ức.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nCô vừa nói xong, người nhà họ Lê liền hằm hè, định ra hàng loạt cách thức đánh phủ đầu Thương Lục.
\r\n\r\nThằng Lục nhà họ Thương kia, mi cứ chờ đấy!
\r\n\r\n!
\r\n\r\nHai giờ sau, chạng vạng tối, anh Ba Lê Thừa cũng vất vả về đến nhà.
\r\n\r\nVị thương nhân vùng biên giới đanh thép kiên cường, vai choàng áo khoác đen, vừa bước vào phòng khách thì không khí xung quanh dường như cũng thoang thoảng mùi máu tanh.
\r\n\r\nBa đứa con trai nhà họ Lê, mỗi người một bản lĩnh.
\r\n\r\nAnh Cả Lê Quân là cán bộ cao cấp chính phái ở Nam Dương, anh Hai Lê Ngạn là doanh nhân kiêm nghệ thuật gia ôm đầy tiền, còn anh Ba Lê Thừa chính là một con buôn máu lạnh dạo chơi trên ranh giới sống chết.
\r\n\r\nMà trong nhà thì Lê Tiếu thân thiết với anh Ba nhất.
\r\n\r\nLúc này, Lê Thừa ngẩng đầu bước lên tầng ba, đứng trước cửa phòng ngủ của Lê Tiếu gõ cửa, “Tiếu, là anh Ba đây.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nGiọng Lê Thừa khàn khàn mệt mỏi, nhưng vẫn trầm thấp hùng hồn.
\r\n\r\nNgoài cửa sổ, từng đám mây hồng sau cơn mưa điểm xuyến cho bầu trời như thơ như mộng.
\r\n\r\nNghe tiếng gõ cửa, Lê Tiếu thuận tay tắt máy tính.
\r\n\r\nMở cửa, cô nhìn Lê Thừa, thân thiết cười đùa: “Bao lâu rồi anh chưa về nhà nhỉ?”
\r\n\r\nLê Thừa vào phòng, kéo cái ghế của bàn vi tính lại, ngồi phịch xuống, áo khoác tuột khỏi bờ vai, để lộ báng súng lục phía sau hông, “Công việc bận mà, không phải anh đã về rồi sao? Nói đi, chuyện Thương Lục là thế nào?”
\r\n\r\nLê Tiếu nhìn trần nhà, hơi phiền lòng đi tới bên cạnh anh, chống tay lên ghế, rút lấy báng súng, đặt trên tay thưởng thức, “Chuyện nhỏ, không có gì đáng nói.
\r\n\r\n”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo