Trong xe lặng như tờ vì câu hỏi của Lê Tiếu.
\r\n\r\nCòn Thương Úc thì đừng im lặng thay cho câu trà lời.
\r\n\r\nLê Tiếu mệt mỏi nên ngáp, đôi mắt long lanh híp lại mê man nhìn bên ngoài cửa sổ.
\r\n\r\nRốt cuộc anh là loại đàn ông nào thế?
\r\n\r\nBao nhiêu danh xưng gán ghép trên người anh, nhưng Lê Tiếu cảm thấy tất cả đều không phải là anh.
\r\n\r\nLúc này, điện thoại trong túi đột ngột đổ chuông.
\r\n\r\nLê Tiếu tỉnh táo lại, nhìn màn hình hiển thị thì mới nhớ đến Đường Dực Đình bị cô vứt lại trong phòng bida.
\r\n\r\nCô nhìn trộm Thương Úc rồi đưa điện thoại lên tại, “Chuyện gì?”
\r\n\r\nChất giọng oang oang của Đường Dực Đình vang cả buồng xe: “Cậu chạy đi đâu vậy? Phòng tài vụ không có ai cả, mau đi về, mọi người còn đang chờ cậu uống rượu đấy, đêm nay không say không về.”
\r\n\r\nĐi đôi với lời chất vấn của cô bạn, Lê Tiếu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đạp cửa đùng đùng.
\r\n\r\nNói sao đây? Ngại ghế á!
\r\n\r\nBởi vì lúc cô đưa điện thoại lên tại đã không cẩn thận chạm phải nút loa ngoài.
\r\n\r\nBuồng xe im phăng phắc một hồi, Lê Tiếu bình thản nói: “Gọi lộn số rồi.”
\r\n\r\nSau đó, cô cúp điện thoại, tắt máy luôn.
\r\n\r\nĐường Dực Đình đang đạp cửa phòng tài vụ ở Entertainment City: “???”
\r\n\r\nLúc này, Thương Úc gập tài liệu trong tay, đặt tay lên chân, thờ ơ hỏi: “Đến với bạn à?”
\r\n\r\nLê Tiếu nhét lại điện thoại vào túi, cực kỳ nghiêm trang lắc đầu: “Đâu có, không quen mà.”
\r\n\r\nThương Úc tựa vào lưng ghế, đổi tư thế chân, lúc nhắm mắt lại khẽ liếc cô một cái.
\r\n\r\nDưới ánh đèn xe ấm áp, Lê Tiếu bắt được ánh mắt của anh, nghiêng đầu cười, vẻ mặt vô tội.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nMười mấy phút sau, đoàn xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Lê.
\r\n\r\nLúc Lê Tiếu sắp xuống xe, Thương Úc đang chợp mắt đột nhiên khàn giọng nói: “Sáng mai Thương Lục sẽ tới nhà xin lỗi.
\r\n\r\nNó có trách nhiệm đối với chuyện từ hôn này.”
\r\n\r\n“Ngày mốt hẵng bảo anh ta đến!” Lê Tiếu dừng lại động tác mở cửa, nhìn Thương Úc nói.
\r\n\r\nChuyện từ hôn lớn như vậy, tất nhiên là cả nhà phải sắp xếp kế hoạch đối ngoại cho chỉnh tề.
\r\n\r\nSáng ngày mai quá gấp, anh Cả, anh Ba và mẹ chưa chắc về kịp.
\r\n\r\nNghe vậy, Thương Úc chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sâu thẫm có hơi ửng đỏ, lộ ra sự mệt mỏi không muốn để ai hay biết.
\r\n\r\nLê Tiếu không hề cho anh cơ hội hỏi lại, mở cửa xe chui ra.
\r\n\r\nTrước khi đóng cửa, cô chống một tay trên khung xe, “Cảm ơn Diễn gia đã đưa tôi về.
\r\n\r\nChúng ta… ngày mốt gặp lại.”
\r\n\r\nCô đóng sập cửa xe, bước nhanh về cổng nhà.
\r\n\r\nBuồng xe dường như vẫn còn vương lại mùi hương thoang thoảng trên người cô.
\r\n\r\nTài xế liếc trộm gương chiếu hậu.
\r\n\r\nThương Úc đang nhìn theo hướng cô rời đi, lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
\r\n\r\nMình có nên lái xe đi không nhỉ?
\r\n\r\nTận mấy giây sau, khi bóng dáng của Lê Tiếu đã hòa vào màn đêm thì tài xế nghe được tiếng thở dài trầm thấp: “Để trống lịch ngày một ra.”
\r\n\r\nSắc mặt tài xế khó xử: “Ông chủ, lão gia dặn cậu ngày mốt về lại Parma…”
\r\n\r\n“Để trống!”
\r\n\r\n“Vâng.”
\r\n\r\nTài xế không dám nhiều lời, nhưng anh ta cảm thấy việc ông chủ đột nhiên thay đổi lịch trình tuyệt đối có liên quan đến cô nhóc kia!
\r\n\r\nKhi trước cậu Hai muốn từ hôn, ông chủ đã nói để cậu ấy tự giải quyết, bây giờ lại vì một câu nói của cô nhóc kia mà đã tính tự mình đến cửa rồi à?
\r\n\r\nĐoàn xe siêu sang lần nữa lái ra đường lớn, tài xế cũng chọn lúc mà nói: “Lúc nãy cậu Thu vừa báo tin, nói đã đi Ám Đường họp mặt.”
\r\n\r\n“Ừ.”
\r\n\r\n…
\r\n\r\nHôm sau, mười giờ sáng, Lê Tiếu ngồi trong phòng ăn im lặng ăn sáng.
\r\n\r\nAnh Hai Lê Ngạn ngồi đối diện, cầm điện thoại lâu lâu lại vuốt vài cái, “Chiều hôm nay ba giờ mẹ sẽ về, anh Cả đã xuống máy bay rồi, chú Ba nói đến gần tối mới về tới được.”
\r\n\r\nDứt lời, Lê Ngạn nhìn Lê Tiếu phía đối diện hỏi: “Thương Lục có nói lúc nào đến từ hôn không?”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo