Ngay lúc ấy, tại sân bay quốc tế Nam Dương.
\r\n\r\nMáy bay tư nhân của Diễn Hoàng đang chờ chỉ thị cất cánh ở bãi đỗ.
\r\n\r\nTrong buồng lái, Lưu Vân ngồi ghế cạnh cửa sổ, dương mặt anh tuấn cứng nhắc khó hiểu nhìn màn hình điện thoại.
\r\n\r\nNgay lập tức, anh ta nhìn người đàn ông đối diện, đứng dậy đưa điện thoại qua: “Ông chủ, anh nhìn cái này đi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nLúc này Thương Úc đang tựa người trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
\r\n\r\nĐôi chân dài mặc quần tây bắt tréo, hai tay gác lên sofa, dáng vẻ tùy ý nhưng thư thái.
\r\n\r\nNghe gọi, Thương Úc chậm rãi hé mi, đuôi mắt hơi cong lộ ra vẻ lười nhác.
\r\n\r\nThấy thế, Lưu Vân chọn màn hình rồi nói: “Tôi nhận được tin nhắn, tra thử, là… cô Lê gửi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nThương Úc híp mắt, nhận lấy điện thoại Lưu Vân đưa đến, cất giọng lành lạnh: “Sao cô ấy có số của cậu?”
\r\n\r\nLưu Vân bị tra hỏi: “?”
\r\n\r\nÔng chủ, anh không cảm thấy chuyện này nên hỏi cô Lê sao?
\r\n\r\nLưu Vân không nói gì, lẳng lặng về chỗ, nhìn mây đen ngoài cửa sổ bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời.
\r\n\r\nAnh ta cũng muốn biết tại sao!
\r\n\r\nLúc đó, Thương Úc liếc màn hình điện thoại, lướt qua nội dung tin nhắn, sau đó ném lại nó lên đùi Lưu Vân: “Nói cô ấy biết, tôi nhớ rõ.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nLưu Vân không dám hỏi thêm, lập tức lấy điện thoại nhắn lại cho Lê Tiếu.
\r\n\r\nTrong lúc đó, Thương Úc thuận tay nhấc điện thoại của mình đặt trên quầy bar bên cạnh sofa, mở danh bạ rồi lưu số của Lê Tiếu vào.
\r\n\r\nBiệt danh: Baby Girl
\r\n\r\n!
\r\n\r\nTâm trạng âm u chất chống của Lê Tiếu đã bị quét sạch sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Lưu Vân.
\r\n\r\nCô mơ hồ cảm thấy, Lê Tam tự xưng là trùm biên giới cũng chẳng là gì khi ở trước mặt Thương Úc.
\r\n\r\nCó số điện thoại thôi cũng không tra được, còn chẳng có ích bằng Lê Thiếu Quyền.
\r\n\r\nồ, suýt thì quên, hệ thống tra hỏi thông tin của biên giới là do Lê Thiếu Quyền và Lê Tam cùng nhau lập nên.
\r\n\r\nLê Tiếu thoáng trầm tư, lắc đầu thở dài, đứng dậy về phòng, ngồi trước bàn, bật máy tính xách tay mang về từ trường học ra.
\r\n\r\nTrong máy không lưu trữ gì nhiều, chỉ có mấy tập tài liệu dành cho khóa luận.
\r\n\r\nLê Tiếu mở luận văn ra tính xem xét tổng thể một phen.
\r\n\r\nNhưng ngay khoảnh khắc cô mở ra, tập tài liệu tự động biến mất.
\r\n\r\nLuận văn xấp xỉ mười nghìn chữ, cô đã mất một tuần để viết.
\r\n\r\nÁnh mắt Lê Tiếu như ngẫm sương lạnh, nhìn tệp tài liệu bị hỏng, cô lẳng lặng ổn định tâm trạng trong mấy giây.
\r\n\r\nCô chỉ cài đặt mật mã đơn giản cho máy tính này, bình thường để trong ký túc xá, việc tài liệu bị hỏng không phải tình cờ.
\r\n\r\nHẳn là do… người làm ra.
\r\n\r\nLê Tiếu vén tóc, than thở: “Phiền thật.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nGiây kế tiếp, cô đặt hai tay lên bàn phím, thao tác đơn giản mấy cái, cửa sổ ghi chép hiện lên màn hình.
\r\n\r\nLê Tiếu ẩn phím Enter, trên màn hình đen nhanh chóng hiện lên ghi chép khởi động máy.
\r\n\r\nBa ngày trước, đêm khuya một giờ hai mươi tám, có người phá mật mã máy tính của cô, hơn nữa còn sử dụng File Shredder để tiến hành tiêu hủy toàn bộ tài liệu bên trong.
\r\n\r\nLê Tiếu cố gắng nhớ lại, buổi tối ba ngày trước, hình như cô đến quán bar Entertainment City.
\r\n\r\nThủ đoạn xóa dữ liệu thấp kém như vậy, ngoại trừ Giang Úc ra, Lê Tiếu không nghĩ ra ai khác.
\r\n\r\nXem ra đúng như những gì Đường Dực Đình nói, Lê Tiếu cô quá chiều chuộng Giang Úc rồi.
\r\n\r\nLê Tiếu bình thản nhìn ghi chép, ngay sau đó phiền lòng gõ phím, bắt đầu khôi phục dữ liệu máy tính.
\r\n\r\n.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo