Ngay lúc này, Lê Tiểu đang đi vòng qua hồ Minh VIễn trong trường, đeo kính râm chậm rãi đi về phía ký túc xá.
\r\n\r\nLuận văn tốt nghiệp của cô vẫn đang lưu trữ trong máy vi tính của ký túc xá, tuần sau là phải bảo vệ đề cương rồi.
\r\n\r\n“Tiểu Tiếu…” Bên hồ Minh Viễn có tiếng người gọi cô.
\r\n\r\nLê Tiếu thoáng ngừng chân, đẩy gọng kính râm, từ đó nhìn thấy Đường Dực Đình.
\r\n\r\nBên cạnh Đường Dực Đình còn có một bóng người quen thuộc nữa, là nhân viên pha chế ở quán bar Entertainment City – Ôn Thời.
\r\n\r\nCùng lúc ấy,Đường Dực Đình bước vội về phía Lê Tiếu, liếc mắt nhìn cô một lượt, hất cằm kiêu căng, hỏi: “Cô chủ, có phải cố quên gì không?”
\r\n\r\nChà, đang muốn nhắc khéo với cô cái ví da Chanel đây mà.
\r\n\r\nLê Tiếu thờ ở hướng về phía ngoài cổng trường, bĩu môi: “Ở cốp sau, tự đi lấy đi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Cảm ơn cô chủ!” Đường Dực Đình lập tức nịnh nọt khoác vai Lê Tiếu: “Nói chút chuyện đi, đêm hôm đó cậu bỏ đi với nhân vật lớn nào thế?”
\r\n\r\nVừa hay Ôn Thời cũng đi đến cạnh hai cô, nở nụ cười dịu dàng, gật đầu với Lê Tiếu.
\r\n\r\nLê Tiếu không trả lời Đường Dực Đình mà nhìn Ôn Thời, giọng nhàn nhạt: “Sao anh lại đến đại học y?”
\r\n\r\n“Tôi đến hỗ trợ thầy làm việc, vừa hay gặp mặt Tiểu Đường.
\r\n\r\n” Ôn Thời cười nhạt trả lời.
\r\n\r\nLúc trước, Đường Dực Đình hay đến quán bar Entertainment City với Lê Tiếu nên cũng khá quen với Ôn Thời.
\r\n\r\nĐường Dực Đình bất mãn khi Lê Tiếu nói sang chuyện khác, nên bóp cổ tay cô rồi nhỏ giọng: “Vừa rồi Tiểu Ôn nói với tớ, hôm đó cậu rời đi cùng với Thương Thiếu Diễn.
\r\n\r\nThật hay giả thể, là đại ma đầu của Nam Dương ấy à?”
\r\n\r\nHàng mi Lê Tiếu rủ xuống, nhìn dáng vẻ trông mong của Đường Dực Đình là biết ngay tâm hồn hóng hớt của đối phương đã thổi bùng lên rồi.
\r\n\r\nLê Tiếu đẩy kính râm, lắc đầu không nói gì.
\r\n\r\nĐường Dực Đình nghẹn họng, vỗ đùi trông như mất hứng: “Ôi, tớ đã bảo mà, sao cậu có thể quen biết Thương Thiểu Diễn được, thế thì cậu…”
\r\n\r\nCô nàng còn chưa dứt câu, Lê Tiếu đã lạnh mặt bổ sung: “Anh ta không phải đại ma đầu.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nĐường Dực Đình lập tức ngây người: “!!!”
\r\n\r\nĐường Dực Đình không nói ra tiếng, chỉ để lộ hai chữ thông qua khẩu hình: Trời… ơi…
\r\n\r\nLê Tiếu ngạo nghễ nhướng mày: “Mình về ký túc xá đây, hai người trò chuyện đi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Ấy,mình cũng đi nữa, Tiểu Ôn, anh tự chơi đi nhé.
\r\n\r\n” Đường Dực Đình mặc kệ Ôn Thời, tung tăng tung tẩy đi cùng Lê Tiếu về phía ký túc xá.
\r\n\r\nÔn Thời đứng yên đó, nhìn bóng lưng gầy yếu lạnh nhạt của Lê Tiếu mà nét mặt dịu dàng hiện lên một thoáng giễu cợt.
\r\n\r\n!
\r\n\r\nLê Tiếu với Đường Dực Đình sóng vai đến lẩu ký túc xá, lại gặp bạn cùng phòng – Giang Úc ngay dưới lầu.
\r\n\r\nGiang Úc đánh giá Lê Tiếu mặc T-shirt và quần jeans bằng ánh mắt thiếu thân thiện, rồi nhìn lại mình mặc váy áo của thương hiệu nổi tiếng nên nảy sinh cảm giác ưu việt: “Hôm nay cô về ở à?”
\r\n\r\nLê Tiếu liếc mắt nhìn Giang Úc qua kính râm, lạnh nhạt nói: “Không về.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nThật ra Giang Úc có ý đối địch rất mãnh liệt với Lê Tiếu.
\r\n\r\nNguyên nhân chủ yếu là từ việc ở bản thân xinh đẹp, cực kỳ tự tin bản thân sẽ trở thành hoa khối ngành, hay thậm chí là người xuất chúng nhất của đại học y, rốt cuộc lại bị Lê Tiếu cướp mất sự nổi bật này.
\r\n\r\nGiang Ức nhớ rất rõ trận chiến hoa khôi ngành năm đó, tám mươi phần trăm năm sinh trong ngành bầu chọn cho Lê Tiếu, vì thế cô ta thua cuộc thật thảm thương.
\r\n\r\nTừ đó, Giang Úc liền xem Lê Tiếu là cái đinh trong mắt, thỉnh thoảng chế giễu hay âm thầm hãm hại, cứ thể kéo dài suốt bốn năm.
\r\n\r\n“Ồ, lại ra ngoài làm việc à?” Giang Úc cười lạnh.
\r\n\r\nXinh đẹp thì sao chứ? Chẳng phải là kẻ nghèo phải bán thân trang trải học phí hay sao?
\r\n\r\nLúc này, Đường Dực Đình thật không nhìn nổi nữa, vừa chuẩn bị khẩu chiến một phen thì đã nghe Lê Tiếu gọi mình: “Đi thôi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nường Dực Đình không cam lòng đi theo sau Lê Tiếu, lúc vào ký túc xá vẫn còn giậm chân: “Sắp tốt nghiệp rồi mà cậu vẫn còn nhường nhịn cô ta thế à? Cái gì gọi là ra ngoài làm việc? Cậu phải nói ra tên ba cậu để đập trên mặt cô ta chứ!”
\r\n\r\nVới việc lần này, Lê Tiếu chỉ cười nhạt: “Ba mình không cho khoe giàu.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nThật sự không cho phép, vì năm bảy tuổi, cô đã từng bị bắt cóc.
\r\n\r\nThế nên có rất ít người biết việc thiên kim của nhà họ Lê ở Nam Dương tên là Lê Tiếu.
\r\n\r\n.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo